Nét mặt Liễu Lan Nhiên nổi lên một vẻ thất vọng khi nghe lời nói xa lạ của hắn, nhưng cũng gượng cười đáp:” Lan Nhiên không dám, chỉ là được sự đồng ý của vương gia cho Lan Nhiên tham quan quanh Thành Vương Phủ. Nên hôm nay đi dạo vô tình gặp vương gia mới ghé qua chào hỏi và tiện thể đa tạ vương gia đã chiếu cố Lan Nhiên.”
Triệu Doãn phất tay nói:” Liễu tiểu thư không cần câu nệ như thế, Thành Vương Phủ cũng không rộng lớn nhiều, tiểu thư cứ tham quan cho hết rồi về là được. Bổn vương có chút việc, mời tiểu thư tự nhiên.”
Nói xong cũng không nhìn lại vẻ mặt uất ức xen lẫn tức giận của Liễu Lan Nhiên, mà ôm Nhược Yên về Thanh Thủy Hiên.
Qua cử chỉ và lời nói hôm nay của Liễu Lan Nhiên, Nhược Yên cứ tưởng người hôm qua nàng gặp là ảo giác, từ một người kêu căn, đanh đá, bỗng chốc dịu dàng như nước,nũng nịu nhã nhặn như thế thật khó hợp làm một. Nhược Yên từng đọc được câu nói rằng:” Ở đâu có đàn ông, ở đó có phụ nữ đẹp!” Quả nhiên không phải là giả.
Nàng cứ nghĩ bâng quơ một hồi đã về đến Thanh Thủy Hiên, Triệu Doãn cho người thuật lại xem nha hoàn của Liễu Lan Nhiên có hành động gì chưa.
Vẫn thấy nàng ta án binh bất động, ngoan hiền đi theo Liễu Lan Nhiên dạo quanh vương phủ, xong thì trở về Thanh Nhã Hiên, cử chỉ chừng mực vô cùng. Triệu Doãn vẫn phân phó theo dõi tiếp không được lơ là, rất có thể nàng ta đang chờ thời cơ hành động.
Mấy ngày sau đó kinh thành khắp nơi đang bàn tán về việc Lục Yên Nhi, con gái của Lục ngự y cách đây một năm bị thảm sát diệt môn đã được thánh thượng phong làm Huệ An quận chúa, để tưởng nhớ công lao mà lục ngư y đã giành cho tiên hoàng. Còn lệnh cho người xây lại phủ ngự y khang trang để nàng nhận tổ quy tông, phái thêm binh lính hoàng gia ngày đêm bảo vệ an toàn cho nàng. (Nhưng theo lời Triệu Doãn là để giám sát.)
Hết nói về việc nàng ấy trong họa được phúc, thì lại nói về vẻ đẹp chim sa cá lặn của nàng. Quán trà trong kinh thành đầy các lời kể khác nhau rằng nàng dù sao cũng là nhi nữ của đệ nhất kinh thành một thời Vương Mẫn Nguyệt. Lục ngự y cũng anh tuấn bất phàm, nên nàng làm sao có thể không là tuyệt sắc giai nhân cho được.
Những bá tánh nhìn thấy được dung nhan của nàng khi nàng được kiệu phu hoàng thượng phái đến đưa nàng từ phủ thừa tướng về lục phủ, đã không ngừng khen nức nở, một đồn mười, mười đồn trăm, giờ khắp nơi trong kinh thành không ai không biết kinh thành lại được thêm một mỹ nhân tuyệt sắc nữa.
Nhược Yên nghe Niên lão kể xong lập tức soi gương nhéo nhéo cái mặt trắng trắng tròn tròn như bánh bao của mình mà rầu rỉ, làm Triệu Doãn cố gắng nhịn cười hết nửa ngày.
Vậy mà Trần Thanh Ảnh còn quá đáng hơn nhìn nàng xong vỗ vỗ mặt nàng nói :” Yên Nhi muội muội cũng đừng buồn nữa, muội dù không đẹp nhưng rất thông minh mà!”
Và sau đó dính một chưởng của Triệu Doãn bay ra ngoài chỉ để lại một làn bụi.
Cuộc sống của Nhược Yên cứ quay vòng ngủ dậy luyện công - ăn - nghe Niên lão hoặc Trần Thanh Ảnh kể chuyện hắn tiếp cận Lục Yên Nhi như thế nào - rồi lại ăn - đi đạo quanh phủ - cuối cùng lại về ngủ. Dĩ nhiên vẫn ngoại trừ lúc Triệu Doãn thượng triều ra điều ở bên cạnh nàng hết.
Kể từ khi nàng chủ động hôn má hắn có một cái, liền hối hận không thôi. Hắn dạo gần đây bỗng sinh ra tật xấu, cứ khi nào nàng trêu chọc hay tươi cười với hắn sẽ bị hắn hôn thật mạnh lên mặt nàng. Nàng sợ cứ đà này khi trưởng thành mặt sẽ sệ mất. Mặc dù được thân cận hắn nàng cũng rất thích, nhưng không phải với mật độ thương xuyên như vậy. Rất nguy hiểm a!
Xuyên suốt như thế hơn nửa tháng. Trần Thanh Ảnh mới đề nghị nàng nên tranh thủ lúc này học thêm một chút gì đó, vì ngoài trừ có thể đọc, viết ra nàng cũng không biết thứ gì. Còn nói sẽ giới thiệu cho nàng một danh sư tên tuổi.
Nhược Yên vốn cũng thích học, nên liền đồng ý. Trần Thanh Ảnh nhờ Niên lão sắp xếp Trúc Viên làm nơi cho Nhược Yên học.
Vì thế hôm nay nàng phải thức sớm, luyện công xong rời giường trước giờ thìn, dùng điểm tâm rồi đến Trúc Viên ra mắt sư phó.
Vừa đến cửa viện Trúc Viên, Nhược Yên gần như nín thở nhìn người đang ngồi trong viện, mặt tuấn tú như phan an, mắt đen hữu thần, mày dài, môi đỏ. Mặc y phục màu trắng, tóc đen bới cao chỉ vắt ngang một trâm gỗ, từng ngón tay thon dài đang cầm một quyển sách, phía trước có để một cây đàn tranh như để hoàn hảo thêm cho khung cảnh thần tiên này.
Nhược Yên sững sờ một chút lập tức lấy lại tin thần bước vào vừa mắng thầm trong lòng, thật yêu nghiệt! Người cổ đại ăn cái gì mà mười người hết tám người đều xinh đẹp như thế chứ! Dù sức chịu đựng của nàng mạnh nhưng chưa đến mức sắt đá vậy đâu, làm ơn đi! Cứ ngày nào cũng nhìn những người đẹp hơn mình như vậy thì nàng chai lì cảm xúc mất.
Lúc nàng vừa đến cửa viện Mặc Tự Ngôn đã nhìn thấy rồi, nhưng hắn muốn coi biểu hiện của nàng thế nào nên vờ như không biết. Chỉ thấy nàng sửng lại nhìn hắn một chút rồi lập tức tiến vào, không có chút rụt rè nào. Ấn tượng đầu tiên từng dành cho nàng quả không sai, một người can đảm.
-“Nhược Yên ra mắt sư phó.” Nhược Yên kính cẩn cúi chào làm lễ.
-“Ngươi là người Trần Thanh Ảnh muốn ta dạy?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
-“Dạ phải!” Nhược Yên đáp.
Mặc Tự ngôn quan sát Vũ Nhược Yên một chút rồi nhẹ giọng nói:” Ngươi ngồi đi. Vậy ta có thể gọi ngươi là Yên Nhi tiểu thư không?”
Nhược Yên sững sờ một lúc, nhìn ánh mắt của hắn vô cùng kỳ lạ, làm nàng có cảm giác hắn nhìn thấu được mọi việc trên đời. Liền phục hồi tin thần trả lời:” Dĩ nhiên là được, thưa sư phó!”
Sau đó hắn mới mỉm cười hỏi nàng.
-“ Yên nhi tiểu thư đã biết đọc hay viết chưa?”
-“Dạ rồi ạ!” Nàng đáp.
-“Tốt, ít nhất nàng đã có sẵn nền tảng, chúng ta bắt đầu luyện chữ, học cầm trước, sau khi thành thạo mới chuyển qua kỳ, thi và họa.”
Hắn liền đưa cho nàng bảng chữ khải để làm mẫu tập viết theo. Nhược Yên mở ra tim liền dừng một nhịp. Trên tờ giấy ghi ba chữ lớn “ Lục Yên Nhi”!