Dương Hữu Ninh nghe thế cũng hữu lễ đáp:” Vũ cô nương đừng bận tâm, chuyện đó tại hạ đương nhiên hiểu, Lư đại nương cũng biết sức khỏe cô nương còn yếu, sẽ không hi vọng cô vì bôn ba mà mệt nhọc đâu.”
-“ Người thật chịu suy nghĩ cho ta. À, hôm nay huynh lại vào thành thăm sư phụ sao? Vẫn không dẫn A Tường theo ư?” Nhược Yên thấy hắn chỉ đi một mình, nên chớt nhớ lần trước A Tường luôn đòi theo mà không được.
Dương Hưu Ninh khẽ cười nói:” Mấy hôm trước có dẫn theo, nhưng dạo này tại hạ bận theo sư phụ học giải cổ, việc học hơi mất thời gian, nên bảo hắn ở nhà phơi dược rồi. Tại hạ đến đây là vì mua điểm tâm ngọt cho hắn đấy, tuy muộn chút nhưng nếu không có, hắn sẽ làm mình làm mẩy mấy ngày liền.”
Triệu Doãn đang ninh mi nghe hai người đối thoại, chợt nghe hai chữ giải cổ liền liếc về phía Nhược Yên, thấy nàng cũng đang nhìn mình, liền biết nàng cũng để tâm chuyện này.
Hắn cũng chưa nói gì đã nghe Nhược Yên hỏi:” Giải cổ? Ở kinh thành có người biết giải cổ sao?”
Dương Hữu Ninh tự hào nói:” Sư phụ đam mê y thuật, nên những gì liên quan đến độc và giải người điều tìm hiểu, tri thức bác đại tinh thâm, tại hạ chỉ theo học một phần nhỏ của người, thật đúng là đáng hổ thẹn.”
Nhịp tim nàng hơi đập nhanh một chút, nên giọng nói cũng hơi rung rẩy hỏi:” Vậy người có nổi danh về giải loại cổ nào không? Các loại khống chế tâm trí người khác chẳng hạn?”
Hắn hơi cau mày suy nghĩ một chút, như nhớ lại tên loại cổ nào, sau đó mới nói:” Thật ra người nổi tiếng nhiều loại lắm, nhưng khống chế tâm trí người thì có ba loại thôi, một là tương tư cổ, thụy u cổ và dẫn tâm cổ, nói ra Vũ cô nương đừng cười, tại hạ tư chất thấp kém nên chỉ học được loại thứ ba, là loại dễ nhất, hai cái đầu thật... tại hạ chưa thành công lần nào.”
Lúc này không chỉ Nhược Yên, cả Triệu Doãn cũng thập phần kích động. Đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến lúc quay lại ở cạnh bên!
Nhược Yên vui mừng lao đến cạnh Dương Hữu Ninh, nắm lấy tay hắn nói:” Thật tốt quá, Dương đại phu, chẳng hay huynh có thể giúp ta chữa trị cho một người không? Hắn cũng bị trúng dẫn tâm cổ!”
Ngay khi bàn tay ấm áp mềm mại của nàng nắm lấy tay hắn, Dương Hữu Ninh khẽ thất thần, cảm giác này thật khiến người ta lưu luyến, khó quên, trong khoảnh khắc hắn đã muốn vứt bỏ mọi thứ trên đời chỉ cần giữ lấy bàn tay nàng, dù ra sao hắn cũng cam nguyện.
Nhưng chưa kịp làm gì, ngay tức khác bàn tay nàng vuột khỏi tay hắn, Dương Hữu Ninh hoàn hồn nhìn lại, đã thấy nàng bị vây trong ngực nam nhân đứng cạnh nảy giờ chưa lên tiếng. Người kia không phải Thành Vương thì còn ai? Một nỗi mất mát nho nhỏ khẽ len trong lòng hắn.
-“Nhược Nhi thật là, có biết cái gì là nam nữ khác biết không? Nàng đừng quên bây giờ nàng là vị hôn thê của ta đó!” Giọng nói vừa ủy khuất vừa khó chịu, lại nồng nặc mùi giấm chua của Triệu Doãn vang lên.
Bị hắn ôm trong lòng một lúc, Nhược Yên mới hiểu lúc nảy mình xúc động mà làm gì, lại bị Triệu Doãn nhắc nhở khiến nàng càng thêm ngượng ngùng, lúng túng cười với hắn một cái làm lành, mới quay lại Dương Hữu Ninh nói:” Thật xin lỗi, lúc này ta hơi xúc động, vì người bị trúng cổ gần như người thân duy nhất còn lại của ta, được biết huynh có thể giải, nên ta không kiềm chế kịp hành động của mình, Dương đại phu, huynh không trách ta chứ?”
Rất nhanh giấu đi cảm xúc của mình, Dương Hữu Ninh chấp tay nói:” Vũ cô nương đừng để bụng, tại hạ không nghĩ nhiều đâu! Về việc giải cổ, không phải tại hạ từ chối không giải, mà là tại hạ chỉ mới học xong, rất sợ sẽ xảy ra sai sót, nếu cô nương tin tưởng, hay là cho tại hạ thêm chút thời gian, trở về tìm ân sư thụ giáo, ít hôm nữa sẽ đến chỗ cô nương bái phỏng?”
Nhược Yên quay đầu nhìn Triệu Doãn, thấy hắn khẽ gật đầu, mới nói với Dương Hữu Ninh:” Cũng được, dẫu sau hiện tại huynh ấy cũng không có gì nguy hiểm, huynh cứ tìm hiểu trước vẫn tốt hơn, ta hiện ở Thành Vương Phủ, chỉ cần huynh đến là sẽ gặp ta.”
Thấy mục đích đạt được, Dương Hữu Ninh cũng không muốn sốt sắn quá mức dễ khiến người khác nghi ngờ, liền cáo từ hai người rồi dời bước.
Triệu Doãn và Nhược Yên trở lại Thành Vương phủ, đang muốn tìm Lâm ngự y báo tin tốt này, thì đã gặp Triệu Huân cũng từ cửa bước vào, nhìn thấy hai người, Triệu Huân phất tay kêu hai hộ vệ và La công công rời đi. Ra dấu cho Nhược Yên và Triệu Doãn vào phòng nói chuyện.
Cửa vừa đóng, Triệu Doãn đã lên tiếng hỏi:” Hoàng huynh có chuyện tìm đệ?”
Trầm ngâm một lúc, Triệu Huân mới trả lời:” Ta muốn ngày mai hạ chỉ đưa Mặc Tự Ngôn vào cung.”
Trong khi Triệu Doãn không có phản ứng gì, vì hắn nghĩ chuyện này liên quan gì tới hắn? Sao hoàng huynh phải đích thân đến đây nói? Thì Nhược Yên lại trợn tròn mắt, liền hỏi:” Vào cung làm gì?”
-“Đó là lý do trẫm tìm ngươi, sắp tới chính sự cấp bách, trẫm khó có thể ngày ngày ra cung, nhưng lại không tìm được một lý do nào để đưa hắn vào cung một cách đường đường chính chính.” Triệu Huân khó khăn nói.
Triệu Doãn khó hiểu nói:” Thì cứ hạ chỉ cho hắn tiến cùng làm nam phong của huynh, có gì mà khó xử? Định Hưng Quốc đã có nam phong tiến cung từ xa xưa rồi mà?”
Triệu Huân nghe được hai chữ “nam phong” liền khẽ cau mày, nặng nề nói:” Trẫm không muốn làm y thiệt thòi, nếu như thế, suốt đời y không thể ngẩn đầu dạy học được nữa. Nam phong, không được tham gia triều chính, không được có chức vụ, chỉ mỗi ân sủng của đế vương, có thể sống sót được sao, y... có cam nguyện không?”
-“Hoàng thượng, người nói với sư phó ta quyết định này chưa?” Nhược Yên thắc mắc.
Triệu Huân gật đầu nói:” Có, nhưng hắn không nói gì, không phản kháng lẫn ưng thuận, chỉ là... ta biết hắn có phần không cam tâm.”
Nhược Yên nhởn nhơ rót một tách trà, thổi nguội, chầm chậm uống từng chút một cho đến cạn chén, mới khẽ nói:” Sư phó yêu thích dạy học, sao người không phong y làm thái phó đi? Thái phó hoàng gia đâu cần phải thi công danh, chỉ cần gia thế trong sạch, thanh danh tốt, năng lực được người công nhận là đủ, quan trọng hơn, người có thế giáo dục thái tử giùm hoàng thượng, vậy không tốt sao? Coi như một công đôi việc, người vừa có thể kề cận y, mà y cũng có thể vì người mà truyền dạy tài năng của y cho thái tử rồi.”