Nhược Yên nghe ra sự nôn nóng trong giọng nói của hắn, vừa ngượng ngùng vừa buồn cười, lại sợ Hỉ ma ma bên cạnh nghe được nên khẽ đẩy hắn một cái, ý bảo hắn đi nhanh đi đừng đứng đây làm trò cười.
Triệu Doãn biết nàng da mặt mỏng, nên cũng không chọc nàng nữa, vui vẻ bước ra ngoài.
Thủy Tương cùng Thủy Tình chờ vương gia bước ra ngoài mới dám vào, bưng theo một phần Quế Hoa Cao chậm rãi đút cho Nhược Yên ăn tạm, Nhược Yên đang đói bụng cực kỳ, nên tốc độ nhai nuốt vô cùng nhanh, lại thấy hai nàng chậm chạp liền sốt ruột, muốn tự tay cầm ăn liền bị Bạch ma ma bên cạnh ngăn lại:” Quận chúa đừng động đậy, khăn hỉ không được tùy tiện vén lên, càng không thể để rơi, đó là đềm xấu, xin ngài cẩn thận chút.”
Nhược Yên nhỏ giọng kháng nghị:” Nhưng ta đói bụng mà, chút thức ăn lúc sáng đã sớm không còn, bụng sắp dính vào lưng mất rồi...”
Chưa dứt lời, đã nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Nhược Yên nghe tiếng Niên Lão đứng bên ngoài nói chuyện với Lâm ma ma:” Vương gia có sai người chuẩn bị ít thức ăn cho vương phi, vì sợ người chờ lâu đói bụng, Lâm ma ma đem vào giúp lão nô nhé.”
Thủy Tình nghe thế liền cất đi phần Quế Hoa Cao còn lại, nhanh miệng trêu chọc nói:” Vương gia đã chuẩn bị thức ăn riêng cho vương phi người rồi, vậy phần Quế Hoa Cao này của nô tì chắc chắn sẽ bị hắc hủi thôi.” Nói xong còn vờ tủi thân thở dài một cái, làm Thủy Tương đứng bên cạnh cũng phải cười theo.
Nhược Yên còn chưa kịp phản bác đã nghe tiếng Lâm ma ma thay nàng giáo huấn:” Hai nha đầu các ngươi thật được nuông chiều nên lớn gan đúng không? Ngay cả vương phi cũng dám trêu ghẹo?”
Vốn còn tưởng Lâm ma ma ra mặt thay nàng, ngờ đâu còn hùa theo họ trêu chọc, làm Nhược Yên uất ức kêu to:” Lâm ma ma… người cũng theo họ ức hiếp ta sao?”
Mọi người ở trong tân phòng nháo đến ồn ào một mảnh, đến khi trời tối Triệu Doãn mới trở lại, tất các nha hoàn bà tử đều biết ý lui ra, trả lại không gian yên tĩnh cho hai người.
Tân phòng vốn nên là phòng của vương phi, nhưng Triệu Doãn không muốn phân chia phòng nàng phòng hắn làm gì, nên đem Thanh Dật Hiên làm tân phòng, cũng là cách tốt nhất đem nàng cột vào một chỗ với hắn.
Nến long phụng sáng rực rỡ, căn phòng được trang hoàng vải đỏ khắp nơi, tân nương tử nhu thuận ngồi trên giường chờ đợi, khung cảnh này Triệu Doãn chờ đợi đã rất lâu, nay thật sự xuất hiện trước mắt, lòng hắn xôn xao khó nhịn.
Nhược Yên sau khi ăn uống no, dùng trà súc miệng rồi được Bạch ma ma chỉnh trang đàng hoàng ngồi đợi. Hỉ khăn chưa từng được vén lên, vẫn che đi tầm nhìn, nàng chỉ có thể căng tai nghe từng tiếng bước chân của hắn đang tiến dần về phía mình, cũng như tiếng nhịp tim từng chút từng chút đập nhanh hơn trong lồng ngực.
Triệu Doãn chậm rãi tận hưởng giây phút nàng mãi mãi thuộc về hắn, danh xứng với thật này, nên không vội vã gì, chậm chầm bước đến cạnh giường, muốn ghi nhớ thật kỹ thời khắc quan trọng này của hai người, làm Nhược Yên chờ đến nóng ruột.
Cái gọi trăm năm một thoáng, nửa khắc trùng trùng có lẽ là thế này đi, chỉ từ khoảng cách bước chân hắn từ cửa phòng bước vào, mà nhịp tim nàng đập gần như muốn hết công xuất, cảm thấy như trãi qua cả một đời người.
Khăn hỉ được vén lên, Triệu Doãn hít sâu vào một hơi, nhìn dung nhan yêu kiều mềm mại của nàng, cảm thấy như mình vừa có được vưu vật của trời cao ban tặng, đôi mắt to đen láy khẽ chớp, làn mi dài rung động do chưa quen ánh nến, mặt mày hàm xuân, làm Triệu Doãn bị hút hồn không rời mắt được.
Nhược Yên thấy hắn đứng nhìn mình nửa ngày không động đậy gì, khẽ ngước nhìn hắn hỏi:” Chàng sao vậy?”
Lúc này Triệu Doãn mới biết nhân lúc mình không có chuẩn bị mà bị nàng hấp dẫn rồi, nên đáp một câu không dính vào đâu:” Ta mới phát hiện màu đỏ rất thích hợp với nàng.”
Ngẩn ngơ một lúc, Nhược Yên mới bật cười khúc khích, sau đó tinh nghịch nháy nháy mắt nói:” Ta có nên cảm ơn chàng khen ta hôm nay xinh đẹp không?”
Triệu Doãn buồn cười khẽ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên trán nàng một cái nói:” Nàng đúng là tiến bộ rất nhanh a, da mặt dày hơn trước nhiều.”
-“Do chàng dạy tốt!”
Triệu Doãn lắc đầu đứng lên, bước qua bên bàn rót hai ly rượu, trở lại ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt ngập tràn vui vẻ nói:” Nhược Nhi, uống xong ly rượu giao bôi này, chúng ta đã trải qua hết tất cả nghi thức để ở bên nhau bạc đầu giai lão. Nàng… có hạnh phúc khi bên cạnh không?”
Nhược Yên nghe Triệu Doãn nói lời này, rất giống lễ cưới ở hiện đại khi mục sư hỏi “con có đồng ý làm vợ anh ấy không” vậy. Nàng có cảm giác trong ngày hôm nay, nàng đã trải qua nghi thức hôn lễ cả hai thế giới chứ không phải đơn thuần là cổ đại.
Một tay nàng đón lấy ly rượu, một tay nắm chặt tay hắn nhẹ nhàng nói:” Chỉ cần trước khi ngủ nhìn thấy chàng, ta ngủ cũng ngon hơn, yên bình hơn, mở mắt ra nhìn thấy chàng, ta vui vẻ hơn, thanh thản hơn. Chàng nói, đó có phải là hạnh phúc không?”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Triệu Doãn vì lời này của nàng mà nở ra một nụ cười tỏa sáng, bao nhiêu nhu tình không cần nói thêm lời nào nữa, một ánh mặt này cũng lột tả hết.
Hai người vòng tay nhau cùng uống cạn. Chưa kịp đặt ly xuống Nhược Yên cảm giác eo mình bị Triệu Doãn ôm cứng, tưởng hắn kích động gấp gáp muốn nhào vào mình, đang muốn lên tiếng phản kháng thì cả người bị hắn ôm nhảy ra cửa sổ, một tay ôm lấy eo nàng, một tay chạm nhẹ vào mái hiên lấy đà, đu người bay lên mái nhà. Triệu Doãn nằm trên mái ngói lạnh lẽo giữa mùa đông, đặt Nhược Yên nằm trên người mình, dùng tay áo dài bọc lấy nàng chắn gió, sau đó khẽ ra hiệu bảo nàng im lặng.
Nhược Yên còn chưa biết ất giáp gì, đã nghe nhiều tiếng bước chân từ ngoài cửa viện vang lên, lập tức im lặng quan sát xem người đến là ai.
Thấy một thân kim phục hiên ngang dẫn đầu, trên tay cầm một cái đuốt, còn sau lưng là một đám “trung thần” thân tín của hoàng thượng, người xách chiêng trống, người cầm sọt tre tiến vào.
Nhược Yên đen mặt liếc nhìn Triệu Doãn một cái ý nói:” Xem vị ca ca tốt của huynh sắp làm gì kìa”
Triệu Doãn cười như không cười, áp môi vào tai nàng phun ra ba chữ:” Náo động phòng!”