Chui ra một rừng cây, trước mắt xuất hiện từng toà từng toà kiến trúc làm bằng đá, những kiến trúc kia có liên kết, có phân tán khắp nơi.
Valhein rất mau tìm đến nơi lớp của mình, hai chân đạp bùn đất cùng cỏ xanh mùi thơm ngát, đi tới cửa lớp học.
Năm thứ hai, ban ba.
Ánh mặt trời rơi xuống, các bạn học trên người mặc "Ga trải giường" màu sắc khác nhau, tạo hình khác nhau nhìn sang.
Bên trong phòng học truyền ra từng trận tiếng cười khẽ.
Nidan lão sư đang giảng chuyện năm học mới quay đầu nhìn về phía Valhein.
Trong nháy mắt nhìn thấy Nidan lão sư, lượng lớn trí nhớ hiện lên trong đầu óc Valhein.
Nidan là một ông lão tóc đỏ cao lớn, trên người mặc trường bào Hy Lạp màu xám, ngoài ra toàn thân không có bất kỳ trang sức gì, sạch sẽ sạch sẽ. Khuôn mặt người Hy Lạp đã có chiều hướng lập thể, mặt mũi hắn thế mà so với người Hy Lạp càng góc cạnh rõ ràng hơn, mũi ưng cực lớn đặc biệt bắt mắt.
Nhưng nếu là nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện hai con mắt hắn hơi có sự khác biệt.
Mắt trái của hắn là giả mắt.
Mỗi người học sinh đều biết, trong học viện truyền lưu một câu nói, Nidan lão sư hiền lành như vậy, mặc dù là cái mắt giả kia, cũng tràn ngập ôn nhu.
Bất quá, Nidan lão sư rất ít cười, danh hiệu hiền lành của hắn bắt nguồn từ việc hắn đều là rất chịu khó đặt câu hỏi cho mỗi một học sinh.
Hắn thường đem một câu danh ngôn của Socrates treo ở bên mép: Không có câu hỏi ngu xuẩn, cũng không có trả lời ngu xuẩn. (((Ghi chú: Câu nói này là Socrates trong Thế giới chúng thần nói.)))
Nidan lẳng lặng mà nhìn Valhein.
Phòng học hồi phục yên tĩnh.
Bên trong ánh nắng sáng sớm, các bạn học con mắt dường như bảo thạch tia chớp.
Valhein rất lâu không có tiến vào phòng học, cảm giác được ánh mắt của mọi người, thế mà có chút áp lực, thiếu một chút muốn nhẹ kích ngón cái và ngón tay trỏ.
"Xin lỗi, Nidan lão sư, ta đến muộn."
Valhein hướng về Nidan khom lưng nghiêng mình chín mươi độ, cung cung kính kính.
Làm sai chuyện liền phải nhận, đây là thói quen tốt của Valhein.
Valhein đứng thẳng dậy, đón nhận ánh mắt hiền hòa của Nidan, thế nhưng, Valhein có loại cảm giác mình hoàn toàn bị nhìn thấu.
thanh âm nghiêm nghị của Nidan truyền khắp phòng học.
"Đây là lớp kém cỏi nhất mà ta dạy qua, mà ngươi, là học sinh kém cỏi nhất."
Các bạn học cười phá lên.
Valhein khuôn mặt nhỏ nóng lên, hết sức khó xử.
"Bất quá, ta tin tưởng ngươi có thể làm được càng tốt hơn." Tiếng nói của Nidan trở nên nhu hòa.
"Tạ ơn lão sư." Valhein vội nói.
"Chuyện của ngươi ta có biết một hai. Nhưng ngươi phải hiểu được, chỉ có làm ra nổ lực đủ khiến cho bản thân sởn cả tóc gáy, tương lai mới có thể dành được lực lượng cho chính mình."
"Tạ ơn lão sư!" Valhein cúi đầu, chăm chú nhớ kỹ giáo huấn của Nidan, cũng không ngừng dư vị câu nói này trong lòng.
Ở thế giới ma pháp, Valhein hoàn toàn xem chính mình thành một học sinh.
Trong lớp học, mấy học sinh nhìn Nidan, hồi ức lời hắn nói vừa rồi, suy tư.
"Trở lại chỗ ngồi." Nidan khẽ gật đầu một cái, xoay người mặt hướng về mọi người.
Valhein nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn quét phòng học, phát hiện phòng học nơi này cùng sao lam hoàn toàn khác nhau.
Phòng học nơi này chỉ có năm tấm bàn dài lớn đơn sơ thô ráp, nằm ngang mặt hướng bảng đen ma pháp phía trước.
Bốn cái bàn đầu đã đủ quân số, chỉ có một cái bàn cuối cùng còn dư ra chỗ ngồi .
Thời điểm năm ngoái, Valhein cũng ngồi ở trên cái bàn cuối cùng.
Valhein vội vã nhìn lướt qua, dán vào tường nhanh chóng đi tới cái bàn cuối cùng.
Một ít bạn học nháy mắt với Valhein, một ít bạn học nhìn chằm chằm sách pháp thuật của mình, còn có một chút bạn học trêu tức mà thấp giọng nói một cái từ ngữ.
Ngốc thứ ba.
Nghe được cái từ ngữ này, thân thể Valhein theo bản năng cảm thấy không khỏe, sắc mặt dần lạnh.
Valhein trước đó một đường phóng chạy, cũng là một đường hồi ức.
Năm ngoái, Valhein ở lớp thi được thứ ba đếm ngược.
Mà bạn học thi thứ nhất đếm ngược, đã thôi học.
Thi thứ hai đếm ngược, đã học năm nhất năm năm, cuối cùng viện trưởng đặc chuẩn, mới tiến vào năm thứ hai, năm nay 25 tuổi, tên là Haught.
Không giống với hài tử trên sao lam từ nhỏ đã học tập, Hy Lạp căn bản không tồn tại giáo dục cơ sở.
Toàn Hy Lạp 90% trở lên nam hài từ 7 tuổi liền phải bắt đầu học tập việc nhà nông hoặc kỹ thuật, nữ hài thì lại học tập dệt hoặc việc nhà, chỉ có không tới 10% hài tử gia đình giàu có, sau bảy tuổi tiếp thụ giáo dục, chủ yếu đọc thuộc lòng thơ ca, hoặc học tập một ít nghệ thuật hoặc năng lực.
Ở Hy Lạp cổ, địa vị thơ ca cao hơn tất cả hình thức văn học khác, bất kể là lịch sử hay là ca kịch, địa vị đều thấp hơn thơ ca.
Bất quá, bên trong 10% hài tử này, chỉ có một phần mười có đầy đủ năng lực đọc viết. Bởi vì phụ trách dạy hài tử đọc viết bên trong gia đình giàu có, phần lớn đều là nô lệ, mà ai cũng không muốn để cho mình nhìn qua như nô lệ.
Bất quá, theo Ma pháp sư xuất hiện, tình huống này thoáng thay đổi, càng nhiều người bắt đầu đọc sách.