Trong đầu Valhein hiện lên tất cả tin tức có liên quan tới Kelton, suy nghĩ hồi lâu, xác định hắn là nhân tuyển cuối cùng.
Không phải là bởi vì Kelton đủ mạnh, cũng không phải là bởi vì Kelton thiện lương, mà là vì mình có đồ vật đủ để hấp dẫn Kelton.
"Nhưng mà, trước lúc đó. . ."
Valhein cởi trường bào Sima màu nâu trên người, cẩn thận quan sát thân thể, không có ngọc bội, không có vết bớt, không có nhẫn, không có dây chuyền. . . Không có bất kỳ đồ vật gì khác với tất cả mọi người.
Hắn cũng không có nhụt chí, thử thăm dò nhỏ giọng nói mấy câu nói, những từ ngữ như là "Hệ thống", "Vận may".
Cuối cùng, cái gì cũng không có phát sinh.
Valhein thở thật dài một cái, mặc quần áo vào đàng hoàng.
"Chỉ có thể dựa vào chính mình!" Valhein làm ra quyết định, trong hai mắt, giống như có thần quang lấp lóe.
Valhein bước ra một bước, bỗng dừng lại, suy tư vài giây, hai tay đặt ở miệng vết thương vô cùng nông trên gáy, đột nhiên lôi kéo, trong miệng phát ra tiếng thở nhẹ tê tê, nhưng không có dừng lại.
Cảm giác gần đủ rồi, Valhein giơ sách ma pháp lên.
Tờ giấy màu trắng thế mà biến thành cực kỳ bóng loáng, so còn sáng ngời hơn cả gương đồng.
Valhein hài lòng nhìn một chút hình ảnh vết thương và tụ huyết trên cổ trong gương, lại cúi đầu, phát hiện y phục trên người còn chưa đủ dơ bẩn, đang muốn làm bẩn, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ Kelton, không chỉ không có làm quần áo dơ, trái lại dùng sức phủi, tận lực để quần áo trở nên sạch sẽ hơn, nhưng người tinh tường có thể trực tiếp nhìn ra cái áo bào này cũng không sạch sẽ.
"Chung quy là bị sinh hoạt bức thành người tâm cơ. . ."
Valhein thầm than một tiếng, hít sâu một hơi, nhanh chân đi ra ngoài.
Đi mấy bước, Valhein quay đầu lại nhìn về phía phòng ốc màu xám trắng, trong đầu lóe qua hình ảnh phòng sinh hoạt âm u, cùng với tượng ba vị thần kia.
Bất luận Valhein hồi ức như thế nào, khuôn mặt ba tôn tượng thần đều vô cùng mơ hồ.
Chúng thần không thể nhìn thẳng.
Valhein tăng nhanh bước chân.
Đi ra đầu phố, ánh mắt Valhein hững hờ quét qua, nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc.
Hai người kia, đã từng đứng sau lưng Lowens.
Ánh mắt đan xen, Valhein tiếp tục đi về phía phòng ăn Sông Cá Heo.
Valhein vừa đi, vừa nhớ lại tin tức của phòng ăn Sông Cá Heo.
Phòng ăn Sông Cá Heo ở chỗ giao giới giữa khu công xưởng và khu tiểu quý tộc, là một nhà đẳng cấp cao nhất bên trong tất cả phòng ăn của Kelton, ở toàn Athens miễn cưỡng xem như là phòng ăn xa hoa, thế nhưng, cũng giới hạn cùng lắm là tiểu quý tộc tới nơi này, quý tộc khác không thèm đến loại phòng ăn này.
Mỗi công nhân ở Sông Cá Heo đều biết, Kelton vẫn muốn leo lên đại quý tộc, đặc biệt là sau khi hắn trọng thương không cách nào lên cấp. Mà cha mẹ Valhein đã từng nói, Kelton cũng không phải một thương nhân thô tục, hắn làm như vậy, nhất định có những lý do khác.
Thời điểm đi tới phòng ăn Sông Cá Heo, mặt trời đã rơi vào sau lưng tượng thần Athena.
Phòng ăn Sông Cá Heo ở trên đường lớn thứ chín phồn hoa nhất xưởng khu, lại đi trung tâm thành phố hướng tây là đi tới một cái quảng trường, chính là khu quý tộc ở lại.
Ở thế giới này, quý tộc có một cách giải thích khác là: hậu duệ của thần.
Thần không ở cùng người phàm.
Người đi trên đường không nhiều, cửa lớn Sông Cá Heo mở rộng, đã làm tốt chuẩn bị buôn bán.
Một bên cửa lớn buông xuống bảng tên gỗ, sợi tơ bạc trắng phác hoạ ra từng con từng con cá heo duyên dáng.
Ở mười mấy mét hai bên cửa phòng ăn Sông Cá Heo, một tên tráng hán đứng đó, đang quan sát tình huống mặt đường.
Hai thanh niên khỏe mạnh nhìn Valhein mấy lần, tùy ý Valhein đi vào cửa lớn Sông Cá Heo, tiến vào phòng khách rộng rãi.
Trong nháy mắt bước vào cửa, Valhein nhìn thấy hai người hầu cùng nhau nhìn tới phía mình.
Hai người đều cấp tốc đánh giá Valhein từ đầu tới đuôi một chút, một người lộ vẻ kinh ngạc, một người khác không chút dị sắc cũng bước nhanh về phía trước.
"Khách nhân tôn quý, xin hỏi ngài cần phục vụ sao?"
Valhein mặt mỉm cười nói: "Nếu như ngươi lần sau nói 'Ngài cần phục vụ cái gì', sẽ tốt hơn một chút, đặc biệt là thời điểm đề cử rượu."
Không chờ người phục vụ kia phản ứng lại, Valhein tiếp tục nói: "Ta tìm Kelton tiên sinh thiện lương, ta muốn làm một vụ làm ăn lớn với hắn, nếu như ngươi không có quyền quyết định, có thể tìm quản đốc."
Người phục vụ kia chần chờ một chút, lập tức nói: "Ngài chờ chút."
Người hầu bước nhanh rời khỏi phòng khách, chỉ chốc lát sau, hắn mang theo một người đàn ông trung niên mặt đầy nụ cười đi ra.
Quần áo của nam nhân trung niên này và hai người hầu thậm chí thanh niên khỏe mạnh bên ngoài gần như giống nhau, bọn họ không có mặc trường bào như Valhein, mà trên người mặc áo bào ngắn, vạt áo vừa vặn đến vị trí đầu gối.
Nửa người trên bên trái của bọn họ bị tà quần áo ngăn trở, lộ ra người trên và vai phải cường tráng.
Dọc theo con đường này, Valhein nhìn thấy ngoại trừ loại áo bào ngắn này, chính là trường bào, những thứ áo bào này đều lỏng lỏng lẻo lẻo, chế tác cực kỳ đơn giản, chỉ là đem mấy khối vải bố khoác lên trên người, sau đó buộc đai lưng lên, nghiệm chứng một câu nói dùng để trêu chọc quần áo người Hy Lạp cổ.
Một trăm loại phương pháp mặc ga trải giường.