Valhein đi tới mái hiên phía trước, phía đông tây mái hiên đều có bộ phận kiến trúc, do hành lang và cột chống tạo thành.
Đi mấy bước, Valhein bất đắc dĩ cúi thấp đầu, đánh giá hai chân để trần.
Hy Lạp cổ là khí hậu Địa Trung Hải điển hình, không có khí trời cực hàn, người Hy Lạp không có thói quen xỏ giày, bình thường chỉ có tình cờ ra ngoài mới xỏ giày, còn nô lệ, ở bất kỳ trong hoàn cảnh nào đều không cho phép xỏ giày.
Thậm chí, dù là xỏ giày, đại đa số người cũng chỉ dùng một miếng vải bố.
Valhein nhập gia tùy tục, không có đi xỏ giày, chầm rãi đi vào mái hiên, nâng dậy cái ghế bốn chân chất gỗ màu nâu sậm, rồi ngồi ở phía trên. Hy Lạp cổ yêu thích đặt tên độc lập cho rất nhiều thứ, tỉ như gọi loại ghế bốn chân này là "Veros" .
Valhein vừa suy nghĩ, vừa theo thói quen định ghi chép ý nghĩ, nhưng tay dừng ở giữa không trung, lại chậm rãi thả xuống.
Xung quanh không có bàn phím, cũng không có giấy bút.
Valhein lập tức đứng dậy, tiến vào phòng sinh hoạt.
Ở giữa phòng sinh hoạt có một cột đá lùn thẳng tắp làm từ đá hoa cương màu đen đặc, trên trụ đá có tượng thần Zeus màu trắng cao nửa mét. Trên bàn một bên khác phòng sinh hoạt, lại có hai tượng thần khá nhỏ, phân biệt là thần “Công Tượng và Hỏa Diễm”, Vulcan cùng với thần bảo vệ thành Athens, Nữ thần Trí Tuệ Athena.
Lúc này Hy Lạp không có pha lê, đại đa số gian phòng không có cửa sổ, phòng sinh hoạt phi thường tối tăm.
Nhìn ba toà tượng thần có chút âm u, Valhein dừng bước lại.
Thế giới này, có ma pháp, có thần lực, có anh hùng, có cự nhân, có quái thú, cũng có thần linh.
Trong phòng bị lục tung tùng phèo, một mảnh tùm la tùm lum, chỉ có ba toà tượng thần và một quyển bút ký là bình yên vô sự.
Valhein hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh một cái bàn, cầm lấy quyển vở ghi màu đen kia, bước nhanh rời khỏi phòng sinh hoạt, một lần nữa trở lại dưới mái hiên sáng ngời.
Tay Valhein nhẹ nhàng xoa xoa phong bì màu đen, da Ma ngưu nhẵn nhụi mềm mại được xử lý qua ma dược, ở giữa khảm chữ lớn thiếp vàng tiếng Hy Lạp "Sách ma pháp" .
Ở bìa dưới góc phải, ấn dấu một cái tên Hy Lạp, Valhein .
Con ngươi của Valhein hơi phóng to, trịnh trọng thả sách ma pháp ở trước người, cẩn thận từng li từng tí một mở phong bì ra.
Bên trong bản Sách ma pháp này không có dư thừa bao nhiêu tờ giấy, hai mặt bìa sách là hai trang sách duy nhất, mở ra, cả quyển sách chỉ còn vừa khớp một trang giấy.
Bên trong trang giấy trên Sách ma pháp, đồ án chính diện của học viện Plato hiện lên, màu sắc càng ngày càng đậm, đồ án từ tĩnh biến động.
Rất nhanh, một bức mô hình 3D học viện Plato hiện lên chuyển động ở bên trong trang sách, trông rất sống động.
Valhein thở phào nhẹ nhõm thật dài, sách ma pháp và người nắm giữ có liên hệ thần bí, trừ phi người nắm giữ đặc biệt chỉ định, bằng không không người nào có thể mở ra.
"Cái này . . . Xem như là máy tính bảng trong thế giới phép thuật sao. . ." Valhein hoàn toàn không nghĩ tới sách ma pháp tân tiến như vậy.
Valhein đưa tay sờ sờ tờ giấy, cảm giác xác thực là giấy bằng da dê, không có quan hệ gì tới kết quả khoa học kỹ thuật.
Ầm. . .
Bên trong trang sách, tranh 3D học viện ma pháp Plato nổ tung, quang mang thậm chí bay ra tờ giấy, một toà cổng vòm đá hoa cương lập thể cao ba mươi centimet nhanh chóng bay lên từ bên trong trang sách.
Kẹt kẹt. . .
Tiếng cửa gỗ chuyển động ken két làm người đau răng vang lên, bên trong cổng vòm đá hoa cương dập dờn sóng nước, một chiếc xe ngựa bốn con ngựa kéo, dài mười mấy centimet vọt ra, chỗ bánh xe đi qua, cầu vồng lót đường.
Trong nháy mắt tiếp theo, Valhein đột nhiên không kịp chuẩn bị, xe ngựa thẳng tắp đánh vào ngực.
Bùm bùm. . .
Valhein không bị thương chút nào.
Xe ngựa ngã ở trên sách ma pháp, bốn con ngựa cầu vồng lông bờm màu trắng ngã trên mặt đất đạp loạn móng, thét lên khôi khôi, mắt trợn trắng.
"Ai u. . ." Một lão đầu kích cỡ bằng ngón cái, mọc ra cánh chuồn chuồn lăn ra từ trong buồng xe.
Tiểu lão đầu mặc áo xanh vừa nhỏ giọng oán giận vừa đứng dậy đánh quần áo, đột nhiên, toàn thân cứng đờ, sau đó sốt sắng mà nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào trên mũ nhọn màu đen cách đó không xa. Hắn bước cẳng chân vội vội vàng vàng chạy tới nhặt mũ lên, che lại đầu hói vừa sáng vừa tròn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vung tay phải lên, một cái roi đột nhiên xuất hiện, cũng bay đến giữa không trung, làm dáng muốn đánh ngựa trắng nhỏ.
"Đừng có mà lười biếng!" Tiểu lão đầu la to, tức đến nổ phổi, râu bạc dày đặc như lông xù trên người chó Mexico run rẩy nhẹ nhàng.
Bốn con ngựa trắng nhỏ xoay tròn chuyển loạn con ngươi, ngoẹo cổ nhìn chằm chằm tiểu lão đầu, phát hiện roi thật sự sắp đánh xuống, lập tức đứng lên đàng hoàng.
Tiểu lão đầu nhẹ nhàng thở hổn hển, cánh chuồn chuồn sau lưng buông xuống trên đất, mềm nhũn.