"Điểm thứ hai chính là, không quản là con đường có pheromone nồng đậm cỡ nào, cho dù nơi đó vĩnh viễn có thức ăn, cho dù con kiến vừa ra khỏi tổ là có thể vận chuyển thức ăn thì vẫn luôn có vài con kiến lười tựa hồ không làm gì, cứ lắc lư chạy tán loạn khắp nơi, sống chết không chịu đi con đường chính xác kia." Ánh mắt Aristoteles lần thứ hai sáng ngời. "Ta mơ hồ cảm nhận được gì đó." Aristoteles nói. Valhein mỉm cười nói: "Lần sau, ngươi tìm một tổ kiến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.