Mục lục
Thế Giới Chúng Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Valhein." Lake thấp giọng nhắc nhở một tiếng.

Valhein liếc mắt nhìn Lake, gật đầu một cái, biểu thị mình sẽ không ở trong phòng học làm lớn chuyện.

Valhein lộ ra khuôn mặt tươi cười, cúi người xuống, nhìn về phía Hutton đưa tay ra, nói: "Rất tốt. Ta hi vọng bắt đầu từ hôm nay, hiểu lầm giữa ngươi và ta giải trừ, chúng ta như trước là bạn học hữu hảo."

Hutton nhìn chằm chằm Valhein nhìn một lúc lâu, gật gù, đưa tay ra, bị Valhein kéo lên đến.

Valhein vỗ vỗ vai Hutton, nói: "Đi tìm lão sư trị liệu một thoáng. Qua mấy ngày vết thương ngươi tốt, ta mời ngươi đi Sông Cá Heo ăn bữa cơm."

Hutton gật gù, đi ra ngoài cùng với hai người bạn ngồi cùng bàn.

Đông đảo bạn học thở phào nhẹ nhõm, Valhein nếu nói mời ăn cơm, mang ý nghĩa song phương sẽ không kết thù, chọn nhà ăn Sông Cá Heo tốt đẹp nhất bên ngoài khu quý tộc, hẳn là chỉ là nói nói lấy lệ, nơi đó cũng không phải địa phương Valhein đi nổi.

Trong phòng học rất nhanh khôi phục náo nhiệt, số ít bạn học lén lút quan sát Valhein, càng phát giác hắn khác nhau rất lớn so với học kỳ trước.

Valhein đứng dựa tường, tâm tình chậm rãi bình phục.

Trong lòng hắn tràn ngập bất đắc dĩ, không nghĩ tới sau khi đi tới nơi này liên tục gặp phải chuyện như vậy.

Một góc tối chụp xuống.

Valhein vừa nghiêng đầu, phát hiện Haught nụ cười đáng yêu đứng bên cạnh.

"Khá lắm!" Haught dùng nắm đấm nhẹ nhàng đẩy vai Valhein một cái.

Valhein nói: "Đa tạ ngươi."

"Không nghĩ tới ngươi sẽ động thủ, hơn nữa tàn nhẫn như thế." Haught nói.

Valhein nhún nhún vai, nói: "Chỉ là không muốn tiếp tục khen thưởng hắn."

"Khen thưởng?" Haught nghi hoặc mà nhìn Valhein.

Thiếu nữ mắt lam vẫn quan tâm Valhein ngồi quay lưng về phía hai người, thoáng nghiêng đi lỗ tai lắng nghe.

Valhein ý thức được mình nói đến kiến thức không nên nói, lúc này chỉ có thể dùng cách ám chỉ nói ra nội dung của “thói quen hành vi và thói quen khen thưởng” cùng với kiến thức tương quan.

Valhein mỉm cười, nói: "Nếu như ta nhớ tới không sai, ngươi thật giống như thích ăn mật ong."

"Đúng! Ta thích ăn mật ong nhất." Haught đơn thuần nhếch môi vui vẻ cười lên.

"Tại sao vậy chứ?"

"Ngọt!"

Đại hán cao hai thước mốt nói tới chữ ngọt lại như hài tử hơn 200 cân.

Valhein cười nói: "Cái loại ngọt này, đối với ngươi mà nói, chính là khen thưởng cho sự kiện 'Ăn mật ong'. Ngươi yêu thích loại khen thưởng này, vì lẽ đó ngươi sẽ càng muốn ăn, ăn càng nhiều, được đến khen thưởng càng nhiều, ngươi sẽ càng muốn ăn hơn, ngươi suy nghĩ một chút, có phải là đạo lý này?"

"Cũng thật là vậy." Haught dùng sức gật đầu.

"Như vậy, Hutton mỗi lần nhục nhã ta, ta không phản kháng, cảm thấy xấu hổ, thậm chí cảm thấy thống khổ, hắn liền sẽ cảm thấy cao hứng, cảm thấy thoải mái, loại cao hứng cùng thoải mái này, chính là khen thưởng cho sự kiện 'Hắn bắt nạt ta'. Hắn được đến khen thưởng càng nhiều, liền càng muốn bắt nạt ta."

"Cái thí dụ này rất thỏa đáng!" Haught trợn mắt lên, nhìn kỹ Valhein, không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời nói có đạo lý như thế.

Valhein tiếp tục nói: "Bất quá, thời điểm ngươi ăn mật ong, có hay không lúc có thể ăn ăn đến mức, chán?"

"Đúng!" Haught nói.

"Sau đó ngươi có thể sẽ thả xuống mật ong, nhưng không lâu sau đó, ngươi sẽ nghĩ muốn ăn thứ càng tốt, hoặc là, ngươi muốn nếm thử những mật ong càng thêm đắt giá kia, tỷ như mật ong Ma Phong."

"Chính là như vậy!" Haught trả lời.

Valhein nói: "Vì lẽ đó, Hutton cũng như thế. Hắn không ngừng nhục nhã ta, nếu như ta vĩnh viễn biểu hiện thống khổ như thế, thời gian dài, hắn sẽ cảm thấy khen thưởng không đủ. Như vậy, tất nhiên sẽ muốn càng nhiều khen thưởng. Hoặc là, khi hắn bởi vì một ít chuyện không cao hứng, hắn muốn càng nhiều khen thưởng đến để cho mình cao hứng. Ngươi cho rằng, hắn sẽ làm thế nào?"

"Tăng thêm nhục nhã thậm chí thương tổn ngươi!" Haught vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

"Trả lời chính xác. Vì lẽ đó, ta phải không tiếc tất cả đánh gãy phần thưởng của hắn, phòng ngừa để cho hắn hình thành thói quen nhục nhã ta. Khi hắn ý thức được nhục nhã ta kết quả không phải khen thưởng, mà là thống khổ, hắn tất nhiên sẽ thu tay lại." Valhein nói.

"Ta rõ ràng, ngươi trở nên lợi hại." Haught nghiêm túc nhìn chằm chằm Valhein.

Valhein mỉm cười, nói: "Ngươi không rõ ràng."

"Có ý gì? Ta biết ta ngốc." Haught bất đắc dĩ, hắn ngốc bị người cười nhạo từ nhỏ đến lớn, thời điểm hai mươi tuổi gia nhập học viện Plato, năm năm còn không lên cấp chiến sĩ học đồ, đã đánh vỡ tất cả kỷ lục học sinh kém cỏi nhất học viện Plato có thể đánh phá. Vì lẽ đó dù là bị người nói là đại ngốc, ngốc thứ hai, hắn cũng hoàn toàn không để ý.

"Nguyên nhân hắn bắt nạt ta có rất nhiều, ta nói khen thưởng, chỉ là một loại nguyên nhân trong đó. Vẻn vẹn biết nguyên nhân, xác thực sẽ đủ để ta động thủ, nhưng sẽ không đủ để cho ta động thủ nhanh như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK