"Một lời đã định! Lúc này trông ngài thật giống một vị giáo viên đức cao vọng trọng." Valhein nói. "Nếu ngươi không phá được thì sao?" Aristoteles mỉm cười nói. "Thì ta không lấy xe ngựa ma pháp của ngươi!" Thái độ của Valhein thực kiên định. Aristoteles liếc Valhein trắng mắt. "Hình như không có gì sai mà." Julius cười to nói. Nhóm người vào phòng khách, Julius không khách sáo ngồi xuống ghế dài, mạnh đến mức chiếc ghế lắc lư, lớn tiếng nói: "Valhein, ngươi đừng câu nệ nhé, cứ xem như đây là nhà mình....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.