Bốn cây trụ đá rớt xuống, nặng nề nện lên người Commodus. Đầu Commodus nằm trên mặt đất, tiếng xương vỡ giòn tan vang vọng khắp toàn trường. Phốc... Commodus phun ra một ngụm máu, hai chiếc răng trắng tinh lăn lăn trên đất, bị bụi bặm dính vào. Hộc hộc... Commodus thở hổn hển như một cái hộp bị lọt gió, nhưng rất nhanh hô hấp đã trở nên yếu ớt. Valhein đứng bên cạnh Commodus, lẳng lặng nhìn vị Vua Giác Đấu ngày xưa, mặt không biểu cảm. "Còn có thể đứng dậy không?" "Đương nhiên có thể!" Âm thanh đầy vui sướng của Commodus vang
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.