Rất nhiều bạn học càng ngày càng kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới Valhein năm ngoái âm thầm ít nói, lại nói chuyện có trật tự như thế, thậm chí mơ hồ có một loại khí độ mà lão sư mới có.
Mấy người phát hiện, Valhein thật giống so với học kỳ trước cao hơn không ít, cũng cường tráng không ít, một chút cũng không giống ma pháp sư, càng như là chiến sĩ.
Một bên Haught nói: "Đúng đấy, Valhein nói thật đúng. Chúng ta đều là bạn học, cũng đừng như vậy."
"Ta xem coi như xong đi." Jimmy một bạn ngồi cùng bàn khác cười nói.
Phòng học náo nhiệt yên tĩnh lại, càng nhiều bạn học nhìn sang nơi này.
Hutton biến sắc, đưa tay đột nhiên đẩy Valhein một cái, Valhein ngửa mặt lên ngã về phía sau, vội vàng đỡ lấy cái bàn, suýt chút nữa lật ngữa đập đầu.
Hutton giận dữ nói: "Ngươi có ý gì? Ta bất quá chỉ đùa với ngươi, ngươi nói sự tình nghiêm trọng như thế! Không chơi nổi cũng đừng chơi!"
"Ta vốn là không muốn chơi với ngươi." Valhein giọng nói ôn hòa như trước.
"Ngươi đang gây hấn với sao?" Hutton tiến lên trước một bước, ỷ vào chiều cao, ở trên cao nhìn xuống hung tợn nhìn chằm chằm Valhein.
Giữa hai người, cách một cái ghế.
Valhein vỗ vỗ trường bào, xoay người nhìn về phía Haught bên cạnh, ôn hòa nở nụ cười, nói: "Ta gặp phiền phức nhỏ, ngươi có thể giúp ta xem trọng phía sau lưng sao? Không cần động thủ."
Rất nhiều bạn học hơi biến sắc, xem trọng phía sau lưng, ở bên trong binh lính tương đương với kề vai chiến đấu, tuy rằng Valhein nói không cần Haught động thủ, nhưng mang ý nghĩa Valhein khả năng muốn ra tay.
Haught vừa đứng dậy, vừa dùng chân đẩy ra ghế của chính mình.
Thân thể vượt quá hai thước mốt đứng lên, tựa như là tiểu Cự nhân, phối hợp thân thể tráng kiện hắn nhiều năm rèn luyện qua, tràn ngập lực áp bách.
"Ta sẽ không để phía sau lưng đồng bọn bại lộ cho kẻ địch." Haught nghiêm túc trả lời.
Danh tiếng của Haught ở trường học vô cùng tốt, chưa bao giờ gây chuyện thị phi, thế nhưng, mỗi khi bạn học trong trường học xung đột với chiến sĩ những học viện khác, tiến hành đấu sức, đấu vật hoặc quyền anh các loại thi đấu lén lút, hắn cũng không chút do dự mà tham dự.
"Cảm tạ Haught!" Valhein quay đầu trở lại nhìn về phía Hutton, mặt mỉm cười nói: "Ta không thích người khác gọi ta là tam ngốc, cũng không thích người khác gọi ta nhị ngốc, vì lẽ đó, ta hi vọng ngươi trước mặt mọi người hứa hẹn, sau này không gọi ta là tam ngốc hoặc những biệt hiệu khác nữa, đối xử ta như đối xử những bạn học bình thường khác."
"Ngươi là đang khiêu khích ta!" Sắc mặt Hutton càng lạnh hơn.
"Không." Valhein chăm chú trả lời.
Sắc mặt Hutton hòa hoãn, nói: "Vậy thì tốt! Ta muốn gọi ai, gọi thế nào, là sự tự do của ta, ngươi quản không được!"
"Ngươi chắc chắn chứ?" Valhein hỏi.
Hutton cười lạnh nói: "Làm sao, ngươi muốn động thủ? Ngươi cần phải hiểu rõ, chỉ cần không dùng tới ma lực và thần lực, không mượn dùng vũ khí, học viện không cấm chỉ bất kỳ tư đấu. Năm đó Peluse bị ta đánh thành cái dáng vẻ gì. . ."
Không chờ Hutton nói xong, Valhein đột nhiên vung lên cánh tay phải, nắm đấm mạnh mẽ đánh vào trên lỗ mũi Hutton.
Hutton không hề phòng bị lập tức kêu thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, phía sau lưng va ở trên vách tường.
Máu mũi phun tung toé xung quanh.
Valhein bay vọt một cái theo sau, xuyên qua hai người ngồi cùng bàn Hutton, cấp tốc vung ra một cái câu quyền, mạnh mẽ đánh vào phần bụng Hutton.
"Ụa. . ." Hutton khom lưng ủi lưng như tôm trong biển rộng, bởi vì bộ phận dạ dày kịch liệt đau đớn nôn ra một trận.
Hai bạn ngồi cùng bàn Hutton đang muốn ra tay, hai cái tay của Haught phân biệt khoát lên trên vai hai người.
"Đây là chuyện của hai người bọn hắn."
Hai người nhe răng nhếch miệng, cố nén vai đau đớn, một cử động cũng không dám.
Hutton bưng mũi phun máu, đau đến nước mắt chảy ròng, ô ô loạn mắng.
Valhein cầm lấy cằm Hutton, ấn đầu Hutton tới trên tường, bình tĩnh mà nhìn chằm chằm hai mắt Hutton, nói: "Ta vừa nãy nói 'Không' ý tứ là chỉ, ngươi không xứng để ta khiêu khích."
"Ngươi đây là đang tìm cái chết. . . A. . ."
Đầu gối Valhein tầng tầng đỉnh vào phần bụng Hutton.
Hutton một tay bưng mũi, một tay ôm bụng, chênh chếch ngã trên mặt đất, trong miệng phát ra thấp giọng gào lên đau đớn liên miên không ngừng.
Bạn học trong lớp đều xem đến sững sờ, loại đánh nhau này rất bình thường, nhưng hài tử trong ngày thường luôn âm thầm ít nói kia, làm sao có thể đánh thắng Hutton?
Valhein ở trên cao nhìn xuống Hutton, bình tĩnh nói: "Thành tích của ta kém, ta thừa nhận, nhưng chỉ cần ta nỗ lực học tập, dùng phương pháp càng tốt nỗ lực học tập, thành tích nhất định có thể tăng cao. Nhưng ngươi đây? Ức hiếp bạn học, bức người thôi học, hủy một đời người, nếu như không nhận sai, vậy ngươi đê hèn và sai lầm, sẽ thâm nhập vào cốt tủy ngươi, hóa thành tội ác, cả đời gánh vác. Nói cho ta, ngươi sai rồi."
"Không!" Hutton hét to.
"Nói cho ta." Giọng nói Valhein càng ngày càng ôn hòa, hướng về phía khuôn mặt Hutton, chậm rãi giơ chân lên.
Hutton trên đất gắt gao cắn răng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Valhein, không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới những binh lính từng giết người kia, thân thể run lên, vội nói: "Ta sai rồi, sau này ta sẽ không tiếp tục gọi ngươi là tam ngốc! Sẽ không tiếp tục kêu."
"Lặp lại lần nữa."
"Ta sai rồi, ta sẽ không tiếp tục kêu loạn biệt hiệu ngươi, sẽ không tiếp tục kêu."