Đến khi cậu giật mình phát hiện thì cũng đá quá muộn, cậu đã bị đẩy ngã chúi người vào bên trong.
Chẳng cần nói cũng sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Kể từ giờ phút này, cậu chính thức đã trở thành một con khỉ trong rạp xiếc trung ương.1
"Thưa thiếu gia, cậu thanh niên này đã nấp ở đằng sau cửa và dùng điện thoại quay lại mọi thứ bên trong." Hibicus cung kính hói.1
Không biết anh ta từ lúc nào đã biết Bạch Thi Tịnh rồi vòng ra từ cửa sau, đẩy ngã cậu về phía trước.
"Hừ!" Lại Vi Vi khinh bỉ: "Một con bọ mà dám bén mảng đến gần đây ư? Sao còn không mau lôi ra ngoài?!..."
"Hibicus, mời cô ta ra về."
"D, dạ?! Khoan... Koan đã! Mạn thiếu! Mạn thiếu! Anh..."
Không để cho cô ta nhiều lời hơn nữa, Hibicus nhanh chóng kéo tay cô ta ra ngoài.
Vì nể tình lão gia nhà họ Lại đã làm việc dưới trướng Mạn gia nhiều năm nên Mạn Châu Sa Hoàng mới đồng ý để Lại Vi Vi gặp mình.
Nhưng ngoài những lời nói uốn éo, ẻo lả của cô ra thì anh chẳng nhận được gì có hứng thú cả.
Giờ đã có món mới hấp dẫn hơn xuất hiện, anh chẳng ngần ngại gì mà gạt Lại Vi Vi sang một bên.
Lệnh cho tất cả các cấp dưới ra ngoài, Mạn Châu Sa Hoàng đứng lên, sải từng bước dài đến chỗ Bạch Thi Tịnh đang ngồi.
"Thật không ngờ trên đời cũng có kẻ cả gan dám nhìn lén tôi đấy, chàng trai nhỏ."
Nh, nhỏ sao? Cậu đã 26 tuổi và cao 1m76 đấy.
Thế mà vẫn bị coi là nhỏ sao?
Không, chuyện này không quan trọng.
Anh ta... không nhận ra cậu?!
Thấy ánh mắt kì lạ của Bạch Thi Tịnh dành cho mình, Mạn Châu Sa Hoàng ngồi xổm xuống rồi cười cợt với cậu, đưa một tay nắm lấy cằm cậu hất lên.
"Thật khó cho tôi hiện giờ vì không thể tiếp cậu theo cách đúng đắn được."
Bất chợt anh ta áp sát vào người cậu, luồn tay qua eo, giam giữ cậu trong lòng mình.
Bạch Thi Tịnh đờ đẫn trong chốc lát, bị chôn vùi trong lòng anh, gần với anh, cậu cũng có thể cảm nhận nhiệt độ đang phát ra từ Mạn Châu Sa Hoàng và hương mùi từ anh.
Ặc! Tên này nồng nặc mùi rượu.
Bạch Thi Tịnh khó thở, cậu muốn đẩy anh ra những dường như sức cậu quá yếu khi đối diện với một người đàn ông tựa như mãnh thú này.
Mạn Châu Sa Hoàng nhếch mép, vuốt ve khuôn mặt của cậu.
Da cậu trắng và mịn, động vào rất mát tay. Môi cậu hồng thắm ngọt ngào, thêm cả với đôi mắt to tròn đang bộc lộ ra những tia sợ hãi này.
"Cậu rất đủ tiêu chuẩn để quyến rũ tôi đấy, chàng trai nhỏ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu, nhưng cậu đã có thể lấn áp tâm trí tôi như thế này."
Lần đầu tiên?... Anh bảo đây là lần đầu tiên anh thấy cậu?
Bạch Thi Tịnh cắn răng, giật lấy cổ áo của Mạn Châu Sa Hoàng kéo xuống.
Tên khốn này đã làm những chuyện tàn nhẫn đó với cậu, mà bây giờ còn dám quên luôn cả cậu sao?
Hắn không chỉ xứng để cậu trả thù, mà còn xứng để cho cậu vùi dập dưới tay mình.
"Anh bảo tôi có thể quyến rũ anh?"
Mạn Châu Sa Hoàng không trả lời, nhưng nhìn nụ cười của anh cũng có thể ngầm hiểu là anh đang đồng ý.
Một nụ cười kiêu ngạo, nó khiến cho lòng cậu càng sôi máu hơn.
Chẳng nhiều lời, Bạch Thi Tịnh nắm lấy tóc anh kéo về phía sau, đẩy Mạn Châu Sa Hoàng ngã xuống dưới, còn mình thì thượng trên người anh, trực diện cúi thẳng đầu xuống, tặng cho anh một nụ hôn chẳng mấy nhẹ nhàng.
Bốn cánh môi đào tiếp xúc với nhau theo một cách vô cùng mạnh bạo, dai dẳng mà lại ngọt ngào.
Bạch Thi Tịnh cau có ban tặng cho người bên dưới những vị ngọt có trong cơ miệng mình, còn với Mạn Châu Sa Hoàng, anh thì chỉ cần ngồi thưởng thức.
Đầu lưỡi vốn chẳng quen một lần làm việc đó vụng về luồn vào trong kẽ miệng, dấy lên cho anh những khoái cảm thích thú.1
Tốt lắm! Rất khá! Anh đã ngủ qua không biết bao là người phụ nữ, nhưng với cậu là những hứng khởi đặc biệt nhất mặc cho cậu chỉ là một thằng đàn ông.
Một tay Bạch Thi Tịnh vịn lên vai anh, còn một tay thì giữ lấy mảng tóc sau đầu anh.
Có vẻ Mạn Châu Sa Hoàng đang cảm thấy khá đau vì bị cậu túm mạnh quá. Nhưng vì khoái cản bây giờ đang rất lớn nên anh tạm tha cho cậu đấy.
Bạch Thi Tịnh dứt ra khỏi nụ hôn nồng cháy ấy. Cậu dừng lại để hô hấp đôi chút rồi lại gấp gáp hôn anh thêm một cái nữa.
Nằm yên một chỗ để cho cậu phục vụ nhưng có vẻ anh không chịu đựng được thêm nữa.
Mới chỉ là một màn dạo đầu nhưng thứ vật nam tính đang ngủ đông bên dưới lớp vải bất chợt bùng dậy mà thèm khát người đối diện.
Anh chống một tay xuống sàn để nâng thân mình nhấc lên, một tqy còn lại thì luồn qua lớp áo sơ mi đồng phục của cậu, xoa nắm núm đào màu hồng nhạt của cậu.
"Ư... Hưm!" Cậu giật mình, đến nỗi vô thức ngừng lại nụ hôn kia.
Mạn Châu Sa Hoàng nào đâu để cho cậu dừng lại, anh đè ngược lại cậu ra sau, tham lam muốn chiếm hữu khuôn môi mỏng hấp dẫn của cậu.
Nhìn thấy biểu cản đờ đẫn vừa thở dốc của Bạch Thi Tịnh, Mạn Châu Sa Hoàng liếm lên vành tai mềm của cậu mà thủ thỉ.
"Đã sa vào lưới tình của tôi, em đừng mong mà dừng lại."