"Cậu có đồng ý. Hay là không?"
Bạch Thi Tịnh nhếch mép.
"Cô sẵn đã biết câu trả lời. Tại sao còn phải cố hỏi?"
"Vì như thế sẽ trông sẽ lịch sự hơn. Cũng là để thể hiện sự tôn trọng của tôi đối với cậu."
Cậu hít vào một hơi rồi lại thở dài. Nhớ tới thái độ của cô ta ngày trước với bây giờ, thực sự đúng là có tôn trọng hơn nha.
"Cảm ơn. Nhưng có lẽ cô tôn trọng không đúng lúc rồi."
Lộ Tử Yên nghiêng đầu: "Theo cậu, khi nào mới là đúng?"
"Khi mọi thứ bắt đầu." Bạch Thi Tịnh nhàn nhạt lên tiếng.
"Hừm… Đúng nhỉ? Tôi thật quá lỗ mãng rồi. Ngày trước xem ra đã có lỗi với cậu." Lộ Tử Yên mỉm cười: "Xin lỗi nhé."
Bạch Thi Tịnh bật cười thành tiếng nhưng không quá to. Trong lòng thầm cảm thán.
Trong bao nhiêu năm nay, tất cả những thứ xui xẻo to nhỏ cậu đều đã phải phơi thây đón nhận, một lời xin lỗi đủ để làm dịu đi những nỗi đau trong người cậu sao? Một lời xin lỗi đủ để thỏa mãn cho cậu sao?
Huống hồ, lời xin lỗi ấy Bạch Thi Tịnh chẳng thấm nổi một tí chân thành nào từ cô ta cả.
Hoàn toàn chỉ là một câu nói cho có lệ.
"Cô nói cô muốn tôi giúp cô quay lại với Mạn Châu Sa Hoàng sao?"
Lộ Tử Yên hơi khựng người lại trước thái độ dửng dưng của cậu, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
"Vậy tôi hỏi cô một câu nhé?"
"Được, cậu cứ hỏi."
Bạch Thi Tịnh trầm ngâm một lúc, ánh mắt di chuyển đọng lại trên người của đối phương.
"Cô thực sự muốn trở lại cuộc sống hôn nhân với Mạn Châu Sa Hoàng sao? Cô nghĩ anh ta sẽ chấp nhận cô?"
"Chỉ cần anh ấy để tôi bên cạnh, nhất định một ngày nào đó Sa Hoàng sẽ cảm nhận được tình yêu của tôi dành cho anh ấy."
Tình yêu sao? Ái chà. Cậu thật sự đã đánh giá thấp miệng lưỡi của Lộ Tử Yên rồi.
Người ngoài nghe được sẽ bị sự chân thành giả tạo trong câu nói ấy lừa gạt, nhưng Bạch Thi Tịnh lại không thể chấp nhận nổi.
"Cô nói cô yêu anh ta?" Cậu chậm rãi diễn đạt những suy nghĩ của mình: "Nếu một ngày nào đó, Mạn Châu Sa Hoàng phá sản, trở thành một kẻ nghèo hèn, liệu cô có còn yêu anh ta nữa hay không?"
Quả nhiên, Lộ Tử Yên cứng đờ cả người, hai vai khẽ run lên một đợt như bị chột dạ, biểu cảm trên khuôn mặt tựa như hoá đá.
Đến đây, Bạch Thi Tịnh cũng chỉ biết chán nản mà đứng dậy, cầm lấy cốc trà sữa rời đi.
"Nếu cô yêu Sa Hoàng thật lòng, cô chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện nhờ tôi can thiệp."
Cậu xoay lưng rời đi, bất chợt nghĩ đến điều gì đó mà dừng lại giữa chừng, xoay đầu về phía Lộ Tử Yên.
Ở đó, cậu thấy cô ta vẻ mặt đã khôi phục lại sự điềm nhiên, ngồi nhâm nhi li cà phê.
Đúng là cô ta không hề có ý định từ bỏ đâu ha?
"Nếu đó là suy nghĩ của cậu, chắc chắn ta sẽ còn gặp lại nhau nhiều." Lộ Tử Yên đưa thành cốc đặt kề lên miệng.
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng chắc chắn cô sẽ lại làm ra những hành động vô ích mà thôi." Bạch Thi Tịnh dừng lại một lát, lại nói: "Mà tỉ như có "gương vỡ lại lành thật"… thì tôi cũng sẽ lấy gạch mà đập cho tan tành mới thôi."
"Ồ."
Nhìn thấy nụ cười mập mờ nhưng không thể cưỡng lại một khối hàn khí đang tỏa ra từ cậu, Lộ Tử Yên chỉ phát ra một tiếng coi như công nhận.
Dõi theo gót chân của cậu rời đi khỏi cửa chính của quán trà sữa, Lộ Tử Yên quay trở lại với tách cà phê đang uống dở trên tay của mình.
"Hửm?"
Hết rồi?
Quàu, mải nói chuyện với cậu nên cô không hề nhận ra rằng tách cà phê đã hết từ lúc nào.
Lộ Tử Yên đặt lại cốc xuống đĩa nhỏ lót đế, hơi ghé đầu liếc nhìn ra đường phía bên ngoài.
Chỗ ngồi của cô bên ngoài vỉa hè, dù trời đang nắng những ô dù đã che đi phần lớn những tia sáng mỏng manh, chỉ để lại những mảng râm trên thân hình một mĩ nữ đang lửng lơ ngắm cảnh.
Bất chợt Lộ Tử Yên dựng thẳng lưng lên, mắt mở to nhìn một chiếc xe con hạng sang màu đỏ đang dừng lại ở bên kia đường đối diện.
"Hừ! Tên nhãi đáng ghét ấy! Vậy mà đã trốn đi rồi! Cậu ta mới là người không có tứ cách!"
Lại Vi Vi ấm ức dậm chân, tay xách cả một đống túi giấy đựng quần áo hàng hiệu hùng hổ mở cốp xe.
Thật cmn cay cú! Một tiểu thư cao quý như cô lại bị một tên thường dân coi thường. Cô là phải cấu xé nó thì mới hả giận được!
Nãy đã phải đi mua sắm không biết bao nhiêu thứ đồ, vậy mà tâm trạng vẫn không thoáng đi mấy phần. Xem ra mối thù này không trả không được!
Lại Vi Vi vì quá tức giận nên không hề để tâm tới mọi thứ xung quanh, dĩ nhiên cả ánh mắt chăm chú của Lộ Tử Yên cô ta cũng không hề nhận ra.
Ồ, đang chẳng phải là người đã có xích mích với Bạch Thi Tịnh sao? - Lộ Tử Yên nhớ lại những gì mà mình đã được báo cáo.
Ngồi ở quán bên cạnh bàn cà phê, Lộ Tử Yên nhếch khoé môi.
"Ừm! Mình lại nghĩ ra một thứ siêu hay rồi. Đành phải nhờ cô gái ấy làm một chuyện vậy."