Mạn Châu Sa Hoàng không biết mình nên làm gì cả, tâm trí anh là một mảng trống rỗng.
Thấy Bạch Thi Tịnh có vẻ kiệt sức, trong vô thức anh hốt hoảng.
Anh muốn đi đến để đỡ cậu đứng lên, nhưng tay đã bị Lộ Tử Yên kéo lại.
Cô ta nói rất khẽ, chỉ để mình anh nghe thấy.
Giọng của cô ta rất nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa trong nó lại rất nhiều hàm ý.
"Cho dù anh và cậu ấy có thân với nhau đến mức nào, thì hành động ấy của cậu ta là không thể tha thứ được. Đúng không? Cậu ấy muốn làm hại anh. Nhưng nếu anh vẫn bỏ qua và tiếp tục tiến tới gần cậu ấy, thì đến lượt bố anh sẽ nhúng tay vào."
Thân người anh chợt khựng lại.
Đúng rồi. Mục đích ban đầu anh tìm cậu tối qua là để bảo cậu nên kết thúc mối quan hệ này với anh. Nếu tiếp tục gặp lại, sợ rằng không thể nói gì.
Hiện tại anh chỉ là một kẻ không có sức kháng cự sống dưới sự sắp đặt của người khác, sẽ không thể bảo vệ được cậu.
Anh đã hạ quyết tâm sẽ tránh xa khỏi cậu, mang theo những phiền phức để nó không thể làm cậu bị tổn hại.
Nếu anh đến gần cậu, sợ rằng sẽ không bao giờ rời xa khỏi cậu được nữa.
Mạn Châu Sa Hoàng mím môi, dù cho một kẻ có tên là Dự Cường đang tiến đến tiếp cận Bạch Thi Tịnh, anh cũng lựa chọn lờ đi.
Anh nghĩ cậu sẽ giải quyết xong với chúng thôi.
Để cậu gặp chút khó khăn với bọn người ngoài, hoặc để cậu đối diện với sự hung tàn của người nhà của anh, Mạn Châu Sa Hoàng sẽ chọn vế thứ nhất.
Chỉ là, anh không thể ngờ, cậu sẽ gặp phải một chuyện vượt ngoài những suy đoán của anh khi đó.
Tối hôm ấy, Mạn Châu Sa Hoàng nhận được tin báo về một người vô tình chứng kiến cảnh Bạch Thi Tịnh bị lũ Dự Cường hành hạ.
Lúc đấy anh thực sự như một kẻ điên.
Anh tìm đến tận nơi ở của bọn chúng, càn quét từng tên một, khiến cho chúng tàn phế đến cả đời.
Hình bóng về một Mạn Châu Sa Hoàng vẫn dịu dàng như trước đã hoàn toàn biến mất tựa như hư vô.
Xung quanh anh lúc nào cũng tỏa ra những đợt khí lạnh lẽo đến chết người.
Từ khi biết anh đã mất hết tất cả những phương thức liên lạc và bóng dáng của cậu, cậu đã rời bỏ anh mà đi mất, Mạn Châu Sa Hoàng càng ngày càng trở nên xa cách.
Anh đã đánh mất cậu rồi.
Nhưng lần này là đánh mất cậu trong một sự đau đớn dằn vặt.
Bốn năm trôi qua, anh đã lên tiếp quản Mạn thị và trở thành một người thành đạt.
Sau đó, anh lại gặp Bạch Thi Tịnh thêm một lần nữa.
Liệu đây có phải là tình duyên của anh không? Rằng cậu là định mệnh của anh.
Mỗi tội… ừm…
Anh mở màn cho cuộc gặp này bằng cách ĐÈ cậu lên giường.
Mạn Châu Sa Hoàng rùng mình một cái, tự thấy khiếp đản với chính mình.
Anh ngỡ ngàng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, hoá ra nãy giờ là anh mơ về những kí ức quá khứ.
Hiện tại anh đang ở trong căn hộ riêng của anh, không biết mình đã ôm Bạch Thi Tịnh vào lòng ngủ từ lúc nào.
Người cậu mềm mại, quần áo thoang thoảng mùi hoa nhài ngòn ngọt, cậu hoàng tử từng bế anh khi đó, nay lại được chính anh ôm trọn vào lòng.
Đồng hồ hiện 7 giờ sáng, điện thoại trên bàn anh cũng đang rung lên.
Mạn Châu Sa Hoàng vời lấy chiếc điện thoại, nhấn tiếp nhận cuộc gọi.
"Sao thế, Hibicus?" Anh ngáp một hơi, chậm chậm nói.
"… Mạn tổng."
"Hửm?"
"Giờ đã là 7 giờ sáng…"
"Ừm?"
"Đã bắt đầu giờ làm việc rồi…"
"Ừm? Rồi sao?"
"…" Còn sao trăng gì nữa?! Rõ ràng là ngài đã đi làm muộn! Là đi làm muộn rồi đấy!
Hibicus điều chỉnh lại cảm xúc hỗn tạp ở trên khuôn mặt, cố gắng bình tĩnh nói.
"Có phải là ngài gặp phải chuyện gì rồi không? Hôm qua Hàn tổng gọi cho tôi nói không liên lạc được với ngài, cả sáng nay ngài cũng không đến công ti…"
"Ồ, sáng nay hả? Tôi sẽ nghỉ làm một ngày."
"…"
Hibicus há hốc.
Cái, cái, cái, cái…!!!
Người cậu mềm mại, quần áo thoang thoảng mùi hoa nhài ngòn ngọt, cậu hoàng tử từng bế anh khi đó, nay lại được chính anh ôm trọn vào lòng.
"Khoan khoan khoan!!! Ít nhất ngài cũng phải nói lí do nghỉ làm đi chứ!"
Đồng hồ hiện 7 giờ sáng, điện thoại trên bàn anh cũng đang rung lên.
Mạn Châu Sa Hoàng im lặng một lát, anh khẽ nhìn sang Bạch Thi Tịnh đang ôm con thú nhồi bông hình con mèo, cuộn người rúc vào trong chăn ngủ quên trời quên đất.
Mạn Châu Sa Hoàng vời lấy chiếc điện thoại, nhấn tiếp nhận cuộc gọi.
Tên sếp tham công tiếc việc thường ngày hôm nay mở miệng ra nói nghỉ làm là sao?!
"Sao thế, Hibicus?" Anh ngáp một hơi, chậm chậm nói.
Hibicus vội vàng nhìn lên trời, có thấy trời sập đâu nhể?
Biết thừa người kia đang kinh ngạc không thôi, Mạn Châu Sa Hoàng chỉ thở dài.