Tịnh Mèo Con là tên biệt danh anh đặt cho cậu trên điện thoại, một là vì cậu thích mèo, hai là khi họ còn đang là bạn thân, Bạch Thi Tịnh rất cuốn Mạn Châu Sa Hoàng, khiến anh liên tưởng tới một chú mèo con đang làm nũng.
Nhận được tin nhắn của cậu, hai bên chân mày của anh nhíu chặt lại với nhau.
Tại sao lại chuyển lại tiền? Chẳng phải anh đã nói đó là tiền đền bù rồi sao?
Mạn Thị Hoàng: [Không cần trả. Cứ giữ lấy mà dùng]
Tịnh Mèo Con: [Không giữ]
Cậu đây là… đang thách thức anh?
Mạn Châu Sa Hoàng cầm cốc cà phê giấy trên tay uống một ngụm, toàn thân người toát ra một luồng hơi thở băng lạnh xa cách, khiến cho không khí bên trong phòng họp như đông đá mà đè nặng xuống tâm trí những người tham gia có ở trong phòng.
Bọn họ sợ đến phát run, không dám thở quá mạnh sợ sẽ làm ảnh hưởng tới anh, trực tiếp bị anh sai người xách vứt xuống bể cá mập.
Mệnh danh "kẻ thống trị thành phố L" quả không chỉ là một hư danh khi nó có thể lột tả được bản chất phong thái của Mạn Châu Sa Hoàng.
Anh chính là kẻ đã tách khỏi thế giới loài người, bên dưới chân anh là vô số sinh mạnh, trong đó có cả họ.
Anh là người được thượng đế thiên vị mà trao cho quyền uy, chỉ cần một cái phẩy tay của anh cũng có thể khiến cho đời họ tan tành.
Dù cho giờ giải lao giữa cuộc họp đã trôi qua từ rất lâu, cũng chẳng một ai cất tiếng nhắc nhở anh.
Mạn Châu Sa Hoàng gửi tin nhắn lại cho cậu.
Mạn Thị Hoàng: [Người Mạn gia không có truyền thống nhận lại tiền đã mất]
Tịnh Mèo Con: [Liên quan c*t gì tới tôi? Người Mạn gia anh có lòng tự trọng, tôi cũng có lòng tự trọng]
Lòng tự trọng sao? Cái tôi cao quá nhỉ?
Mạn Thị Hoàng: [Dù em có nói như thế nào đi nữa, cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc tôi nhận lại tiền]
Bạch Thi Tịnh nhăn mặt lại.
Cậu biết đối với anh, 100 nghìn đô la mất đi cũng có thể kiếm lại chỉ trong vài ngày, số tiền này thực sự chẳng đáng là bao so với Mạn Châu Sa Hoàng.
Mà cậu lại ngỏ ý muốn chuyển lại cho anh, chẳng khác nào một cái đập vào mặt anh cả. không cáu mới là lạ.
Nhưng, cậu phải công nhận một điều là lòng tự trọng của mình quá cao.
Cậu cần tiền, chứ không cần sự thương hại.
Tịnh Mèo Con: [Bạch Tuyết đã phải trả giá khi ăn một quả táo ngon tự dưng có trước mắt. Sẽ không bao giờ có chuyện tôi nhận tiền không công]
Mạn Thị Hoàng: [Ồ, vậy sao?]
Mạn Châu Sa Hoàng thoát tạm khung trò chuyện với cậu ra, mở vào ứng dụng ngân hàng chuyển tiếp cho cậu 500 nghìn đô la (~11 tỉ VNĐ).
Thao tác vừa xong, Bạch Thi Tịnh đã gọi hẳn cho anh một cuộc điện thoại.
Mạn Châu Sa Hoàng ấn nhận cuộc gọi, một giọng nói quen thuộc nhưng cực tức giận vọng ra như muốn dần anh một trận.
"Tên điên!!! Tên vương bát đảm nhà anh!!! Đồ lông nách còn dài hơn cả nhân tính!!! Nhận thức của anh có vấn đề hay sao thế hả?! Tôi đã bảo là tôi không nhận!"
Lúc đó anh vô tình mở luôn cả loa ngoài nên tiếng cậu vọng ra cả phòng họp, dọa cho những người ngồi cùng đó một trận kinh hồn bạt vía.
Họ kinh hãi tại sao trên đời lại có người chửi được Mạn Châu Sa Hoàng như thế. Chắc chắn đó không phải là người nhà của anh rồi vì toàn là vốn từ hoa mĩ thế cơ mà.
Bọn họ sợ rằng người kia sẽ phải nhận một cái kết cục rất bi đát.
Quả thực, Mạn Châu Sa Hoàng đã đen mặt lại, lấy tay phẩy phẩy bảo bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài khỏi phòng họp.
Những người có ở đó đương nhiên có ai dám chống lại, vội vã lũ lượt kéo nhau ra ngoài càng nhanh càng tốt.
Họ sợ nếu mà mình còn ở trong đấy lâu hơn nữa, chắc chắn sẽ bị khí thế bức người của anh làm cho ngộp thở.
Giọng nói của Mạn Châu Sa Hoàng cứ như phát ra từ trong kẽ răng, gằn từng từ một.
"Bạch Thi Tịnh, em dám chửi tôi!"
Bạch Thi Tịnh như điếc không sợ súng, hắng giọng mắng anh.
"Tôi chửi anh đấy rồi sao? Làm gì được nhau? Bộ anh sẽ từ đấy về đây đè chết tôi hả?"
Mạn Châu Sa Hoàng bật cười thâm độc.
Lúc ở dưới thân anh cậu khóc lóc cầu xin tha mạng, mà bây giờ chỉ cách anh một chút đã gân cổ lên cãi anh ư?
Có phải là do anh để cậu làm gì tuỳ ý, đã lỡ chiều hư mất cậu rồi.
"Em nghĩ tôi đưa tiền không cho em sao? Đây sẽ là tiền công sắp tới của em. Trong 5 tháng tới đây, bất kể khi nào tôi muốn, em sẽ phải thỏa mãn cho tôi, không có quyền từ chối."1