"Cậu gì ơi, quả bóng cậu đang cầm trên tay, có thể đưa cho bọn tôi không?"
Mạn Châu Sa Hoàng giật mình, lúng túng nhìn vào quả bóng trên tay rồi lại nhìn xuống phía bọn họ, gật đầu một cái rồi ném quả bóng xuống dưới.
Cậu trai ấy nhanh chóng bắt được, xong hô về phía bọn trẻ con cạnh đấy rồi tíu tít đi chơi.
Mạn Châu Sa Hoàng nhìn bọn họ rời đi được một lúc, định quay trở lại bàn học thì lại nghe thấy một tiếng gọi mình ở bên ngoài.
Anh lại ngó đầu ra tiếp, chỉ thấy cậu trai ban nãy đang vẫy tay với anh, miệng tươi cười.
"Cảm ơn cậu nhé!"
Ngọn gió đầu thu thoang thoảng mang theo hương thơm của hoa rừng làm mát cả một căn biệt thự rộng lớn, làm tung bay một vài lọn tóc của một đứa trẻ đang nhoài người ra ngoài cửa sổ tầng hai, mắt mở to nhìn một người bên dưới.
Mạn Châu Sa Hoàng ngây ngẩn nhìn cậu trai ấy dơ tay chào mình một tiếng rồi xoay lưng rời đi, mắt lưu luyến không rời khỏi bóng lưng của người ấy đi xa.
Cậu trai ấy rất xinh đẹp, nụ cười lại càng thêm dịu dàng mềm mại.
Hai phiến má của anh bất chợt ửng hồng, tim cũng đập nhanh phập phồng trong lồng ngực.
Đây là… phải lòng người ta sao?
Ngày hôm sau, Mạn Châu Sa Hoàng lại ngồi nhìn ở bên ngoài cửa sổ, chẳng biết anh đang chờ mong một điều gì nữa, chỉ biết là anh muốn làm vậy mà thôi.
Vào đúng khung giờ này hôm qua, ở đằng xa xa ven rừng lại xuất hiện một đám trẻ con đang chơi đùa, trong đó có cả cậu trai ấy.
Chắc hẳn là người lớn tuổi nhất trong cả đám nên cậu mới được bọn chúng phong lên làm đại ca. Chiều cao cũng là nổi bật nhất giữa những đứa bé trai.
Anh nhìn đến chăm chú, trong vô thức lẩm bẩm.
"Mình cũng muốn ra ngoài ấy."
"Ra ngoài đâu?"
Một giọng khàn khàn của một người đàn ông trưởng thành vang lên.
Mạn Châu Sa Hoàng chẳng thể hiện bất kì cảm xúc gì trên khuôn mặt. Mới ban nãy ánh mắt anh vương vấn những cảm xúc mơ hồ, nhưng bây giờ thì hoàn toàn lạnh lẽo.
Anh không quay đầu về phía người ấy, không mặn không nhạt đáp lại.
"Bố à, vào phòng người khác thì phải gõ cửa. Chẳng phải bố đã dạy tôi vậy sao?"
Mạn Trạch Lăng không bận tâm, đặt tập giấy trên tay xuống bàn học của anh.
Mạn Châu Sa Hoàng nheo mắt lại.
"Đây là gì?"
"Một trăm tờ đề tổng hợp. Đến cuối tuần nộp lại cho tao."
Anh nhìn những tờ giấy in mà trong tâm can không khỏi cảm thấy ngán ngẩn, hết làm đề rồi lại làm đề, anh cảm giác như mình sắp trở thành một kẻ nhìn đề là phát ớn.
Mạn Trạch Lăng cũng chẳng cần biết anh đang nghĩ đến gì, trước khi ra đến cửa thì vọng lại một câu.
"Mày liệu mà cẩn thận làm bài, tao mà phát hiện ra mày mà có tư tưởng muốn rong chơi với mấy đứa trẻ tầm thường ấy thì đừng có trách tại sao tao đánh gãy chân mày."
Mạn Châu Sa Hoàng mím môi, trong đầu anh vang lên một tiếng đứt đoạn.
Dường như là bao sự uất hận đè nén trong lòng bấy lâu nay chợt trào ra.
Anh quay về phía Mạn Trạch Lăng, ánh mắt lạnh như có thể đóng băng được cả người khác.
"Tại sao tôi không thể đi ra ngoài? Ông thì có quyền gì để mà ngăn tôi lại chứ?"
Mạn Trạch Lăng thoáng sửng sốt khi Mạn Châu Sa Hoàng phản kháng lại ông, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ vô cảm lúc ban đầu.
"Vì mày là con trai trưởng của nhà họ Mạn. Trong tương lai mày sẽ phải gánh vác trọng trách của gia đình thay vì lông bông la cà với những kẻ vô tích sự đó!"
"Ha. Hoá ra chỉ vì tôi là con trai sao?" Anh cười khẩy: "Vậy từ nay tôi không làm con trai nữa. Tôi sẽ mặc váy để cho ông xem."
"Mày…"
Mạn Trạch Lăng bước đến chỗ Mạn Châu Sa Hoàng, không chần chừ mà vung vào một anh một cái bạt tai.
Cú tát ấy dùng rất nhiều lực, khi tiếp xúc vào da mặt anh thì vang lên một tiếng rất chói tai, chẳng cần nói nhiều cũng biết nó đau như thế nào.
Ở khoé miệng của Mạn Châu Sa Hoàng chảy ra một giọt máu tươi, lưỡi cũng đã nếm được một chút vị tanh tanh.
"Ở trong này mà tự kiểm điểm những gì mày vừa nói, nghĩ xong rồi hẵng ra ngoài. Tối nay khỏi ăn cơm."
Sau khi nói xong, ông ta lạnh lùng xoay gót rời đi, không quan tâm nhiều nữa tới Mạn Châu Sa Hoàng.