Từ tận trong khoé mắt phản phất ra những tia nhìn si mê, bàn tay trong túi áo không ngừng vân vê chiếc hộp nhung.
Cuối cùng, anh lấy hết cam đảm để tiến đên gần cậu, lấy chiếc hộp nhung đỏ mở ra một đôi nhẫn bạc.
"Thi Tịnh à, chúng ta đã từng là bạn, bây giờ là tình nhân, nhưng có thể... chúng ta có thể tiến xa thêm được nữa không?"
Mạn Châu Sa Hoàng quỳ một chân xuống đất, cầm lấy bàn tay cậu nâng lên.
"Thi Tịnh, em có muốn gả cho anh không?"
Rất nhiều người xung quanh họ đều đỏ mặt bởi vì lời cầu hôn trân thành này của anh. Tự hỏi xem khi nào mình mới có được một tấm chồng lãng mạn như vậy.
Bạch Thường Hi và chị Lý kích động nắm tay nhau, cùng nhau cảm thán.
"Uầy~"
Đến cả Đức Hải là một thằng con trai thần kinh thô còn phải nể phục Mạn Châu Sa Hoàng về độ chịu chơi này.
Giống như bao người khác, Bạch Thi Tịnh cũng rất bất ngờ khi được anh cầu hôn.
Trong lòng cậu giờ đây đang rất lúng túng, một niềm hân hoan liên tục nảy nở trong lòng, thoáng khiến cơ mặt phừng phừng đỏ.
Anh... cầu hôn cậu. Anh nói muốn được cùng cậu tiến xa.
Hơn ai hết Bạch Thi Tịnh hiểu rõ được sự hạnh phúc đang trào dâng trong lòng mình.
Nhưng... nó đột ngột quá. Cậu chưa kịp chuẩn bị tâm lí để đón nhận chuyện này.
"Sa Hoàng, tôi..."
"Suỵt!"
Anh biết cậu đang định nói gì, ngón tay thon dài đã đưa lên chặn trước miệng cậu.
"Bây giờ đừng vội nói ra. Dù cho quyết định của em có là gì anh vẫn sẽ luôn ở đây để chờ đợi em."
Lòng bàn tay rộng lớn uyển chuyển dời ra sau gáy cậu, kéo cậu về hướng anh.
Hai mắt cậu theo trực giác nhắm lại vào nhau, chờ đợi một nụ hôn nồng nàn đến từ anh.
Bạch Thường Hi và chị Lý ôm lấy nhau, liên tục hò hét trong lòng, bỏ mặc Đức Hải bị cho ra chuồng gà từ lúc nào.
Khi bờ môi họ chỉ còn cách nhau đúng một đốt ngón tay, vì kích thích quá nên chị Lý lỡ đụng vào vai Đức Hải khiến cậu ta ngả người sang một bên, đập vào một người khác.
"Ối!"
"A! Tôi xin lỗi. Cô có sao..."
Chỉ là những lời nói còn lại đã bị nuốt ngược vào trong bụng.
Đức Hải trừng lớn đôi mắt, nhìn một thiếu nữ bên cạnh mình với một mái tóc màu vàng ánh bạch kim quen thuộc và một gương mặt tuyệt sắc.
Trong giây lát Đức Hải dựng cả người lên, không kìm được hét lớn.
"Chị đẹp Tuyết Tuyết!!!" Thần tượng của tôi!!!
Lần này thì tiêu thật rồi.
Chị Lý và Bạch Thường Hi không còn kịp để kéo cậu ta xuống nữa khi Bạch Thi Tịnh và cả Mạn Châu Sa Hoàng đều đã nhìn sang.
"Đức Hải? Chị Lý... và Bạch Thường Hi?" Bạch Thi Tịnh nheo mắt lại, nhanh chóng tách ra khỏi người anh.
"Kỳ Tuyết..." Mạn Châu Sa Hoàng ánh mắt lạnh như băng nhìn những kẻ phá đám: "Và bố mẹ. Mọi người đang làm gì ở đây vậy?"
Bạch Thường Hi, chị Lý và Mạn Kỳ Tuyết nhìn chằm chằm vào Đức Hải như nhìn một người ngoài hành tinh, cùng mím môi đứng ra khỏi bụi cây, bên cạnh Mạn Kỳ Tuyết còn có cả Mạn Trạch Lăng và Du Du Lan.
Cả đám người nhìn nhau, cùng nhau cười gượng, cùng nhau đồng thanh nói.
"Trùng hợp ha?"
...
Bên trong một nhà hàng Trung Hoa, nhà Mạn thì ngồi tập trung vào một bên, còn nhà Bạch thì ngồi đối diện vây quang chiếc bàn tròn.
Bầu không khí im ắng đến đáng sợ dưới ánh nhìn như muốn giết người của Mạn Châu Sa Hoàng.
Mặc dù họ biết anh không cố ý làm ra vẻ mặt này, nhưng vì tức quá nên không thể giấu được.
Bạch Thi Tịnh là người duy nhất miễn nhiễm với ánh nhìn này của anh, đau đầu không hiểu tại sao từ một cuộc hẹn riêng tư lại trở thành buổi họp mặt gia đình thế này.
Liễu Huệ Di (vừa mới được gọi tới) đang lo lắng đến phát run luôn rồi đây này.
Với một dàn toàn là nhân vật lớn ngồi đối diện với mình, không hoảng mới là lạ.
"Tịnh Tịnh, mẹ... mẹ không ngờ mình sẽ được gặp mặt gia đình của Tiểu Hoàng." Liễu Huệ Di kéo tay áo cậu, giọng run run thì thầm.
Vâng, mẹ. Đến cả con cũng còn đang sốc nữa là... - Bạch Thi Tịnh nhíu nhíu chân mày.
Cậu nghĩ mình sẽ phát điên lên mất thôi.