"Không bắt nạt em nữa. Ngoan. Đừng khóc."
Bạch Thi Tịnh nghẹn ngào chỉ xuống chỗ dưới cơ bụng của anh.
"Ế ì nhút a di. Anh òm anh… hu hu… ắm vào tôi…" (Thế thì rút ra đi. Anh còn đang cắm vào tôi)
Mạn Châu Sa Hoàng nửa khóc nửa cười.
Anh còn chưa ra, cứ để vậy mà rút ra được sao?
"Không được. Cố nhịn chút thôi, tôi sắp xong rồi. Ngoan nào."
Nghe anh nhẹ giọng dỗ dành mình, cậu không những không nín mà còn khóc to hơn nữa.
Mạn Châu Sa Hoàng: "…" Ôi công chúa nhỏ của tôi.
Hết cách, anh đành phải cúi xuống hôn lấy môi cậu.
Bạch Thi Tịnh chống cự, hai tay vịn vào vai anh đẩy ra nhưng sức cậu quá yếu, chẳng khác nào chơi trò lấy trứng chọi đá với anh cả.
Mạn Châu Sa Hoàng hôn rồi lại hôn tiếp, hai cánh môi mỏng của cậu liên tục bị anh nhào nặn đến nhuyễn cả ra.
Lúc đầu cậu còn không cam lòng tránh né, nhưng càng về sau càng bị anh gắt gao quấn lấy, mơ hồ mà phối hợp theo anh.
"Ưm… a!… Hưm ưm… Khó… Khó thở."
Cứ mỗi lần cậu hé hàm răng ra là anh lại thời cơ mút lấy đầu lưỡi cậu.
Dịch ngọt trong miệng khiến cho tâm trí cậu tan chảy, chân tay không thể cử định được như thể cả người cậu là đồ đi mượn vậy.
Nhận ra cậu đang mất dần sự phòng bị, Mạn Châu Sa Hoàng kéo lên khoé môi, đột ngột lùi ra cắn mạnh vào cổ cậu.
Bạch Tịnh bất ngờ kêu lên một tiếng, rồi nối tiếp là những tiếng rên không thể làm chủ.
Hông anh lại quay trở lại hoạt động, thứ vật cường tráng kia sung sức ra vào trong cửa hang động ẩm ướt.
Con chiến mã của anh cứ nhắm đến tâm cúc mà động đậy.
Trí não cậu lúc nào cũng căng ra cảnh báo về một thứ rất đáng sợ đang nằm dọc bên trong cơ thể.
Đi kèm với sự phấn khích luôn là những cơn đau âm ỉ từ dưới hạ thể truyền lên đại não cậu.
Bạch Thi Tịnh cắn môi chịu đựng, hận không thể vùng dậy mà đá tên này xuống giường.
Nhìn lên khuôn mặt thỏa mãn của Mạn Châu Sa Hoàng, cậu cảm thấy cuộc đời sao quá bất công.
Cậu thở càng lúc càng nhanh, cả thân người nóng lên hừng hực như bị thiêu đốt bởi sắc tình.
Khuôn mặt cũng chưng ra một vẻ mơ hồ e thẹn, thân người thon mảnh với sự ngọt ngào của âm thanh, tất cả đều được anh thu vào trong tâm trí.
Rảnh tay nhéo vào núm anh đào của cậu, chỉ thấy cậu cắn răng thút thít.
Ôi, mẹ kiếp. Đừng khiến cho tôi hứng thêm nữa chứ?
Mạn Châu Sa Hoàng đã đạt đến sự dâng trào, một lúc phóng thích tất cả vào bên trong cậu. .
Chưa để Bạch Thi Tịnh nằm nghỉ thêm được bao lâu, anh đã đỡ lấy lưng và cổ cậu, ngồi xếp bằng xuống giường rồi đặt cậu ngồi lên đùi mình.
Vì bị động, cậu vội ôm lấy cổ anh, cả tầm mắt là khuôn mặt tuấn mĩ của anh.
Mạn Châu Sa Hoàng nhẹ nhàng nhếch lên nụ cười, tiếng nói phát ra cũng dịu dàng hơn trước, hai vòng tay ôm chặt lấy eo cậu.
"Thi Tịnh, em có muốn trở thành gia đình của tôi không?"
Bạch Thi Tịnh vì đang mệt mỏi sau khi cùng anh dây dưa, tâm tình cũng không được tỉnh táo cho lắm. Nghe anh hỏi vậy, cũng chẳng biết nên phản ứng như nào.
Cơ mặt lười biếng không hiện lên quá nhiều cảm xúc, chỉ thấy cậu lặng lẽ mà vuốt ve khuôn mặt anh.
"Là người một nhà thì phải yêu thương nhau."
"Là người một nhà thì phải che chở nhau."
"Là người một nhà thì phải có trách nhiệm đối với nhau."
"Là người một nhà thì phải hết lòng mà nhường nhịn."
"Là người một nhà thì luôn vui vẻ trong từng bữa cơm."
"Là người một nhà thì luôn thấy vui khi tỉnh dậy thấy người kia đang ngủ một giấc ngon lành."
"Anh có thể cho tôi được những cảm giác ấy không?"
Mạn Châu Sa Hoàng nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, vùi mặt xuống cổ cậu và đặt lên đấy một nụ hôn.
"Anh hứa."