• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thi Tịnh hồi hộp, tiếng tim dập bình bịch bình bịch khi van vòi nước ở trong phòng tắm đóng lại.



Cửa phòng vệ sinh mở ra, một làn hơi nước bay từ bên trong phủ lấy con người trước mắt khiến cho hình ảnh của anh càng trở nên mờ ảo. Không những thế, đèn phòng còn không mở, tạo lên một loại không gian mập mờ.



Mạn Châu Sa Hoàng đã thay ra một cái áo thun màu xám, ở cánh tay áo xắn lên hai nấc làm lộ ra hai bên bắp tay cường tráng.



Đôi chân thẳng tắp mặc một chiếc quần thể thao thoải mái dài tới mắt cá chân.



Bình thường anh hay vuốt tóc ra đằng sau hoặc chẻ ngôi lãng tử, nhưng bây giờ thì đang thả xoã tuỳ hứng, để kệ cho những hơi nước đang đọng lại ở phía đuôi tóc rồi nhỏ xuống những giọt nước long lanh như tráng bạc, phủ lên đầu một chiếc khăn bông để lau tóc.



Anh đi đến ngồi ở một chiếc ghế sô pha trong phòng, chỉ tay lại về phía phòng tắm.



"Đến lượt em rồi đấy."



Bạch Thi Tịnh nãy giờ còn đang mơ mơ màng màng nhìn anh, nghe thấy anh nhắc đến tên mình thì giật nảy lên.



Cậu vội vã tính đứng lên chạy vào phòng tắm thì chợt nhớ ra là chân mình đang bó bột.



Mạn Châu Sa Hoàng cũng nhận ra điều đó, anh đứng lên bế bổng cậu trên tay, vào phòng vệ sinh đặt cậu xuống ngồi vào trong bồn tắm.



Bạch Thi Tịnh nghĩ mai mình phải xin nghỉ làm ở công ti một ngày để đi khám mắt mới được. Nhìn ở đâu trong cái căn nhà này cũng thực sự rất loá mắt.



Kể cả ở trong phòng tắm đến cả cái sàn nhà cũng như được làm từ bạc nguyên chất vậy, vòi hoa sen, van bồn rửa tay là bằng hợp kim bóng loáng, này là muốn chọc mù mắt cậu sao?



Mạn Châu Sa Hoàng thấy cậu khó khăn cử động liền ngỏ ý muốn tắm cho cậu, lập tức bị Bạch Thi Tịnh đuổi thẳng ra ngoài.



Bạch Thi Tịnh mím môi, mãi mới có thể cởi được quần áo, bị gãy chân đúng thật là chẳng dễ chịu gì.



Vì đang bó bột và quấn băng nên cậu không được ngâm bồn tắm, được lấy một cái khăn nhúm nước rồi mới lau lên trên người.



Bạch Thi Tịnh nghẹn lời, cảm thấy mình như trở về làm một em bé sơ sinh.



Ở trên thành bồn tắm ngoài đựng những chai dầu gội và sữa tắm ra còn có một hộp hương thơm hoa nhài.



Cậu rất thích mùi hương này, thanh thanh và rất nhẹ nhàng, tựa như có một vị ngọt đang tan chảy ở đầu lưỡi.



Ngoài ra, còn có mùi hương của Mạn Châu Sa Hoàng.



"…" A A A A A A A A A A A A A A A!!!



Cậu bị sao thế này?! Tự dưng nghĩ về nó làm chi?! Ôi mẹ ơi!



Đây là nhà riêng của anh ta. Đương nhiên phải có mùi của anh ta rồi!



Bạch Thi Tịnh múc một xô nước rồi dội lên mặt mình để cho tỉnh táo lại.



Xong, cậu lại bám vào thành bồn tắm để nhấc người lên, nhảy lò cò ra đến cửa phòng.



Lúc này Mạn Châu Sa Hoàng đang ngồi ở trên ghế sô pha lấy máy tính xách tay đặt lên bàn để làm việc, nghe thấy tiếng cậu bước ra thì theo bản năng quay đầu về hướng cậu.



Bất chợt anh ngây ngẩn cả người, vội vàng lảng mắt về hướng khác.



Từ góc độ của Bạch Thi Tịnh có thể thấy hai bên mang tai anh đang ửng đỏ.



Sao, sao, sao, sao em ấy lại không mặc gì thế kia?!



Bạch Thi Tịnh cũng ngờ ngợ đoán ra được suy nghĩ của anh, chỉ xì lên một tiếng.



"Ngại gì mà ngại? Cái gì của tôi anh cũng lột hết ra để nhìn rồi còn gì?"



"…" Chí ít cũng phải lấy khăn tắm quấn vào người đi chứ?



Mạn Châu Sa Hoàng vội vàng tắt tạm máy tính đi, đứng lên mở tủ quần áo tìm một bộ đồ để cho Bạch Thi Tịnh mượn.



Suýt thì quên anh chở thẳng cậu đến đây, tất nhiên sẽ không có bộ đồ chuẩn bị sẵn dành cho cậu.



Tìm nửa ngày mới thấy được một chiếc áo len nhỏ nhất trong số tất cả những chiếc áo có ở trong tủ. . a chương nhanh nhất tại + TrmTru ện.vn +



Nhưng khi Bạch Thi Tịnh mặc vào lại chẳng khác nào mặc váy, đến cả cổ áo cũng trễ hẳn xuống hở ra cả một vùng lớn phần cổ trắng ngần và vùng xương quai xanh khiêu gợi.



Quần thì… bỏ đi. Mặc vào toàn bị rơi ra ngoài nên cậu trực tiếp bỏ qua nó luôn. Không mặc nữa.



Mạn Châu Sa Hoàng nhìn cậu vừa tắm xong, tóc hơi bông lên, thêm cả nước da trắng như sữa tươi nữa càng thêm mềm mại.



Anh với tay ra hiệu Bạch Thi Tịnh ngồi lên giường, đối diện với anh.



"Thi Tịnh, em biết tại sao tôi lại chở em về đây không?"



Bạch Thi Tịnh lắc đầu.



"Là bởi vì tôi đang muốn hỏi em." Mạn Châu Sa Hoàng nhẹ giọng nói, nhưng có thể cảm nhận được anh đang phiền muộn một điều gì đó.



"Tôi đối với em… Trong mắt em, tôi là gì vậy?"



Bạch Thi Tịnh thoáng chốc đờ đẫn, cậu sửng sốt khi anh hỏi cậu câu hỏi đó.



"Mối quan hệ của chúng ta, là như thế nào vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK