• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Du Lan và Mạn Kỳ Tuyết khó hiểu quay sang nhìn nhau.



Bà vội vàng giao tiếp bằng ánh mắt.



"Này! Thằng bé nói Hoàng Hoàng không yêu nó là sao?"



Mạn Kỳ Tuyết thống khổ đáp lại ánh mắt của bà.



"Chuyện dài lắm mẹ. Mẹ cứ tưởng tượng trái tim của Bạch Thi Tịnh là mọt cái rổ, còn lời thả thính của Mạn Châu Sa Hoàng là nước sông múc bằng cái rổ đó là được."



Du Du Lan như đã hiểu, bà không biết bây giờ mình nên nói lại với Bạch Thi Tịnh như thế nào cả.



Chẳng lẽ lại nói toẹt ra là: Không phải đâu, Hoàng Hoàng cũng thích cháu lắm?



Nghe kiểu gì cũng không ổn. Phải để đối tượng tự nhận ra tình cảm mới có được một mối tình sâu đậm.



Thế là Du Du Lan đánh mắt sang Mạn Kỳ Tuyết.



"Nhờ con đó. Chẳng phải Mạn Châu Sa Hoàng bình thường vẫn toàn tâm sự với con hả?"



Mạn Kỳ Tuyết hiểu được tia nhìn chằm chằm từ bà, mặt đổ mồ hôi vội vã ngoảnh mắt sang bên khác nhìn ra ngoài cửa sổ tỏ vẻ không biết gì cả.



Bạch Thi Tịnh nhìn hai người họ cứ đùn đẩy nhau như vậy, hơi rảnh tay lấy điện thoại mở lên, bật lại thông báo vì sợ hai số lạ vừa nãy tiếp tục nhiễu loạn nên đã tắt đi.



Ơ...?



Bạch Thi Tịnh nhìn màn hình thông báo mà sốc toàn thân.



Không biết từ lúc nào, phủ kín cả giao diện điện thoại là một rừng thông báo cuộc gọi nhỡ đến từ Đức Hải.



Cậu thót kinh, +99 cuộc gọi nhỡ, gì ghê vậy?



Bạch Thi Tịnh xin ra ngoài gọi điện, nhân lúc cậu đi ra ngoài, Mạn Kỳ Tuyết đã phóng lên tầng hai đập cửa phòng của Mạn Châu Sa Hoàng.



"Sa Hoàng! Sa Hoàng! Chuyện gấp chuyện gấp!"



Mãi một lúc sâu, từ trong phòng mới vọng ra tiếng đáp uể oải của Mạn Châu Sa Hoàng.



"Gì thế? Đừng đập cửa khi người khác đang ngủ."



"Kệ mày! Chuyện này còn quan trọng hơn cả cái giấc ngủ của mày đấy!"



Mạn Châu Sa Hoàng trong phòng thở dài một hơi biếng nhác rồi mới rời lưng khỏi chiếc giường êm ái, vươn tay gãi đầu vừa khó chịu mở cửa.



"Chuyện gì?"



"Mày còn chuyện gì được nữa sao?!" Mạn Kỳ Tuyết tức đến suýt tụt huyết áp bởi thằng em trai trời đánh này: "Vợ mày đến tận cửa rồi mà không tiếp?!"



Mạn Châu Sa Hoàng khựng lại, vội vã hỏi chị.



"... Thi Tịnh?"



Mạn Kỳ Tuyết chán nản nhìn anh.



"Còn có ai khác nữa sao? Đúng rồi, tại sao em ấy bảo mày không yêu ẻm vậy? Chưa thổ lộ sao?... Này! Đứng lại!"



Lời còn chưa dứt ra khỏi miệng thì Mạn Châu Sa Hoàng đã chạy xuống dưói tầng, bỏ lại Mạn Kỳ Tuyết với biểu cảm lãnh khốc như muốn giết người.



Có một ngưòi hầu mới nhận việc vài hôm nay đi ngang qua hành lang, thấy chị cứ đứng trân trân ở trước một căn phòng thì hồn nhiên cất tiếng hỏi.



"Tiểu thư đang làm gì v...?"



Những từ ngữ còn lại định thốt ra ngay trong tích tắc đều nuốt ngược trở lại vào bụng.



Cô người hấu mới ấy vào Mạn gia làm thêm chưa được bao lâu, tuyệt nhiên đâu thể biết mặt trong u ám của nhà họ, rất kinh hãi khi nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh tỏa ra những đợt sát khí như muốn nhấn chìm người đối diện xuống vực thẳm của sự tĩnh lặng.



Giọng nói của Mạn Kỳ Tuyết như nghiến từ kẽ răng mà thành.



"Cho người mở cửa trường bắn, chuẩn bị cho ta một khẩu súng săn và một chiếc xe đưa đón."



"... V, vâng."



Người hầu ấy lập cập đáp lại, đến tận khi Mạn Kỳ Tuyết rời đi nhưng chân tay vẫn run rẩy như bị rút mất linh hồn.



Một người hầu khác lâu năm hơn thấy vậy thì chỉ biết vỗ vai an ủi cho cô gái ấy.



Người nhà Mạn gia, không giống lông thì cũng giống cánh.



Có thể khác về tính cách nhưng về bản chất khó yêu người khác mà lại dễ gây thù thì giống nhau y như đúc.



Bạch Thi Tịnh đứng ở ngoài những bậc thềm trước sảnh gian nhà chính, bấm gọi lại cho Đức Hải.



Nhạc chờ đi qua cũng phải hơn một phút thì bên kia Đức Hải mới bắt máy.



Cậu thấy cậu ta im ỉm mãi chẳng nói gì, đành cất tiếng trước.



"Này, mày có chuyện gì mà gọi cho tao nhiều vậy? Có biết điện thoại của tao sắp bị nổ đến nơi là tại mày không...?"



"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Sao bây giờ mày mới gọi lại?! Sao bây giờ mày mới gọi lại?! Mày biết tao chờ mày tuyệt vọng như thế nào không?! Hu hu hu!!!"



Bạch Thi Tịnh giật thót hớt hải đưa máy ra xa để tránh bị thủng lỗ tai, nghe thấy tiếng Đức Hải bên kia khóc thét thì tâm tình hốt hoảng.



"Mày sao vậy?! Tự nhiên ào ra khóc? Lẽ nào... Mày nợ tín dụng đen rồi để chủ nợ rượt đến tận nhà?"



"Nợ nợ cái đầu mày ấy! Hu hu hu! Bắt đền mày đấy! Hôm nay vừa bước đến cổng chung cư thì bị mấy tên xã hội đen đòi tóm lại! Tao chạy đến mòn cả dép đây này! Chúng bảo cái gì mà bắt tao để tra khảo về mày. Chúng chuẩn bị tìm đến mày rồi đó!"



Sau khi nghe Đức Hải nói vậy, trong vô thức, Bạch Thi Tịnh nghiến chặt răng.



Chúng... còn tìm đến cả người thân của cậu?!



Đến Đức Hải chỉ là bạn thân còn bị vậy, thế thì người nhà...



Bạch Thi Tịnh trong thâm tâm gấp gáp, muốn quay về nhà thì một vòng tay ấm áp đã bao phủ lấy cậu vào trong lồng ngực rộng lớn từ phía sau.



Mạn Châu Sa Hoàng lấy chiếc điện thoại mà cậu đang cầm trên tay, nói với Đức Hải bên kia.



"Nhắn địa chỉ của cậu, tôi sẽ cho người đến đón."



"Anh..." Bạch Thi Tịnh mở to mắt.



Mạn Châu Sa Hoàng mép nhếch lên một nụ cười.



Bất ngờ lắm sao? Được anh ôm như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK