"Lộ Tử Yên."
Lộ Tử Yên mỉm cười lịch thiệp gật đầu với Bạch Thi Tịnh, không nhanh không chậm đáp lại.
"Cậu còn nhớ tôi. Xem ra ấn tượng của tôi trong mắt cậu không tồi."
"Ha." Bạch Thi Tịnh cười khẩy một tiếng: "Kẻ đã gây ra cho mình không biết cảm giác căm hờn ngày xưa, quên cũng khó."
Nghe câu nói này của cậu, Lộ Tử Yên chỉ nhún vai, đánh mắt sang một phía bàn trống.
"Thời gian ngày nay tôi khá thoáng, không phiền thì mời người quen cũ nói chuyện, tâm sự cùng nhau."
"Không rảnh." Bạch Thi Tịnh thẳng thừng từ chối, cầm lấy cốc trà sữa không khách sáo bước chân ra đến cửa.
Lộ Tử Yên nhìn theo dáng người cậu lững thững rời đi, khoé môi đã điểm lên một chút son đỏ nhẹ nhàng lên tiếng.
"Một li cà phê Cappuccino hay Espresso, cậu muốn uống cái nào hơn?"
Bạch Thi Tịnh đã bước ra đến tận cửa thì lại dừng lại, thở dài một hơi rồi quay đầu về phía cô ta.
Lộ Tử Yên có chuyện rất muốn trao đổi với cậu?
"Cho tôi một Latte."
"Một lựa chọn không tồi." Lộ Tử Yên cười cười với cậu.
Cô ta sau khi gọi cho mình một cà phê sữa và miếng bánh phô mai mới đi đến bên bàn trống, thuận tay kéo ghế ngồi.
Bạch Thi Tịnh cũng theo sau, để tạm cốc trà sữa vào một góc bàn, thản nhiên ngồi dựa lưng vào ghế, một tay thả lửng lơ chỉ xuống đất, một tay để lại trên bàn.
"Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo gây đau đầu."
Lộ Tử Yên vẫn giữ vững nụ cười nhẹ nhàng trên môi, vuốt một lọn tóc xoăn đen óng mượt dài tới eo đang che mặt ra sau vai.
"Trước khi vào vấn đề chính, cho tôi hỏi thăm anh ấy dạo này có khỏe không?"
Ài, lại là cái tên đó. Sao mấy người phụ nữ này cứ tìm mình để nói mấy chuyện về Mạn Châu Sa Hoàng vậy?
"Muốn biết thì tự đi hỏi thẳng người."
"Tôi cũng đoán cậu sẽ chẳng quan tâm."
Vừa lúc này người phục vụ bê đồ đặt tới, Lộ Tử Yên lấy thìa khuấy đều cốc cà phê sữa.
Động tác vừa thanh tao vừa nhã nhặn, nhưng Bạch Thi Tịnh biết đằng sau những cử chỉ dễ nhìn này lại là một đầu óc vô cùng mưu mô.
Lộ Tử Yên đưa cốc lên kề miệng, nhấp một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống, hướng ánh mắt nhìn Bạch Thi Tịnh.
"Một câu hỏi thừa nữa, cậu với Mạn Châu Sa Hoàng hiện tại đang là mối quan hệ gì?"
"Câu trả lời như trước." Bạch Thi Tịnh nhàn nhạt lên tiếng, cầm lấy đồ uống của mình hớp vào một ngụm to như muốn hết nhanh nhanh để còn rời đi.
"Thật lạnh lùng." Lộ Tử Yên thở dài, vẻ mặt hiện lên một chút bi ai nhưng vô cùng diễm lệ thu hút biết bao ánh nhìn xung quanh.
Bạch Thi Tịnh phải thừa nhận rằng vây quanh các ông lớn luôn là những mĩ nữ chân dài tới nách. Lộ Tử Yên là một trong số đó.
Nếu cô ta là một nữ diễn viên, chắc chắn sẽ có rất nhiều fan hâm mộ bởi vẻ đẹp bắt mắt của cô. Nếu là ca sĩ, chắc chắn những album của cô ta sẽ lọt vào tốp thịnh hành bởi chất giọng của Lộ Tử Yên đặc chưng rất êm ái, dễ nghe. Nếu cô ta là một người mẫu, tuyệt nhiên sẽ có rất nhiều hãng thời trang muốn mời cô để trình diễn những bộ trang phục của mình thiết kế bởi thân người của Lộ Tử Yên không thừa, không thiếu, chỗ nào cần nhỏ thì sẽ nhỏ, chỗ nào cần to thì sẽ to, cộng thêm cả chiều cao 1m80 là đã quá đủ tiêu chuẩn.
Bây giờ vẫn vậy, Lộ Tử Yên mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, mặc một chân váy bút chì màu đỏ tía ôm sát chân làm nổi bật đường cong tuyệt mĩ, sơ vin áo vào váy càng làm tôn lên vòng eo thon mảnh của cô ta.
Mái tóc dài ngang lưng màu xanh đen tựa như suối chảy bên vai mượt mà, hơi uốn xoăn lại ở đuôi tóc.
Phong cách cư xử rất hoà nhã và bình thản, đầu óc cũng không phải là dạng xoàng như cô tiểu thư Lại Vi Vi nào đó.
Nếu chọn một đối thủ dai dẳng, Bạch Thi Tịnh sẽ chọn Lại Vi Vi.
Nếu chọn một đối thủ nguy hiểm, Bạch Thi Tịnh sẽ chọn Lộ Tử Yên.
Quá đơn giản để có thể nhận thấy, Bạch Thi Tịnh hoàn toàn chẳng muốn chạm mặt Lộ Tử Yên dù chỉ là một tức khắc.
Những kí ức năm xưa quá đủ để chứng minh cho sự quỷ quyệt của cô ta.
Tự nhiên hôm nay "bom hạt nhân" tự tìm đến, Bạch Thi Tịnh không khỏi cảm thấy không an toàn.
"Nếu cô giữ tôi lại chỉ để nói mớ vài câu, vậy thì tôi xin về trước."
Bạch Thi Tịnh kéo ghế, cầm lấy túi trà sữa toan rời đi.
Phải ngồi bên dưới cặp mắt nhìn chăm chú của cô ta khiến cho cậu cảm thấy rùng mình, dựng tóc gáy.
Lộ Tử Yên chỉ thở ra một hơi, nói về hướng cậu.
"Đừng vội rời đi. Bây giờ tôi sẽ nói chuyện chính."