• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để cứu vãn cho sự tình ảm đạm này, Mạn Kỳ Tuyết nuốt nước bọt hạ quyết tâm cất tiếng.



"Ha ha ha. Thật không ngờ đại gia đình chúng ta sẽ được tụ họp thế này. Quả đúng là duyên trời. Ha ha... Nào, đã đến tận đây sao ta không cùng nhau tận hưởng bữa tối? Phục vụ!"



Du Du Lan tiếp lời hộ chị.



"Đúng vậy. Ở nhà hàng Trung Hoa này có nhiều món ngon lắm, mọi người cứ thoải mái gọi đồ đi."



"Vâng vâng. Cả hai nhà chúng ta cùng xem hôm nay là một ngày đặc biệt để cùng nhau tận hưởng." Liễu Huệ Di mỉm cười phối hợp cùng với hai người.



Không gian cũng đã vơi bớt phần nào sự u ám, không khí cũng bắt đầu giãn nở trở lên dễ thở hơn.



Sau một khoảng thời gian quanh bàn tròn bắt đầu có tiếng nói chuyện cười đùa.



Mạn Kỳ Tuyết nâng cốc nước trong tay, vô tình liếc mắt thấy hộp quà màu đen để dưới chân của Bạch Thi Tịnh.



"Ồ, các em chơi chợ đêm đã mua được gì rồi sao? Chị đi quanh đây cũng chẳng thấy có cái gì ưng ý lắm."



Bạch Thi Tịnh hơi giật mình khi tự nhiên được hỏi, cười đáp lại chị.



"Không đâu ạ. Cái này là Sa Hoàng tặng cho em."



"Wow!" Mạn Kỳ Tuyết ngạc nhiên: "Tên lầm lì này vậy mà cũng biết lấy lòng người ta rồi. Lâu lâu mới thấy nó tỏ ra thiện ý với một ai đó, chị còn tưởng nó là người vo tâm cơ."



"Chứ chẳng phải chị cần một chủ đề để bắt chuyện nên cố tỏ ra là mình ngạc nhiên mặc dù chị đã theo dõi chúng tôi từ đầu đến cuối sao?"



Mạn Châu Sa Hoàng từ đâu bỗng nhiên chen vào làm đứt đoạn mạch chuyện, giọng nói như có như không nhưng ẩn ẩn trong đó còn có một sự khinh bỉ.



Bạch Thi Tịnh và Mạn Kỳ Tuyết: "..."



Mạn Châu Sa Hoàng vờ như không thấy ánh mắt của hai người đang nhìn chằm chằm vào mình, lấy một cái thìa để múc súp thì Mạn Kỳ Tuyết đã dùng chân đá mạnh vào chân ghế của anh.



Mạn Châu Sa Hoàng bị rung lắc bất ngờ đến rơi cả cái thìa trên tay, súp cũng dính luôn lên tay áo, tức giận nhìn sang Mạn Kỳ Tuyết, chỉ thấy ánh mắt chị ta cực kì hả hê.



Mạn Kỳ Tuyết: Đáng đời! Giận sao? Ha ha ha! Cả nhà người yêu mày ở đây để xem mày phát hoả được như thế nào?



Mạn Châu Sa Hoàng: "..."



Nắm đấm trên tay anh run lên, nhưng vì có cả nhà Bạch Thi Tịnh ở đây nên anh đành phải nhịn xuống, liếc mắt sát khí nhìn Mạn Kỳ Tuyết.



Tất cả những món gọi lần lượt được mang tới.



Vì thấy Mạn Châu Sa Hoàng là tổng giám đốc của một tập đoàn giàu có và Mạn Kỳ Tuyết là thần tượng nổi tiếng nên tất cả những nhân viên trong quán đều đua nhau muốn bê đồ tới chỗ bọn họ, đến cả chủ nhà hàng còn đích thân ra phục vụ.



Khách hàng đến quán cũng đông bất thường, tiếng máy ảnh và tiếng rì rầm vang lên khắp nơi.



Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ, Bạch Thi Tịnh cảm thấy lo ngại mà kéo kéo tay áo của Mạn Châu Sa Hoàng, nói nhỏ.



"Mọi người nhìn thế này liệu có được không?"



"Dù gì thì bọn họ cũng chẳng có gan mà tung lên mạng đâu." Mạn Châu Sa Hoàng thản nhiên nói, lòng bàn tay úp lên tay cậu vuốt ve: "Em thấy họ phiền sao? Để anh bảo chủ quán đuổi họ ra..."



"Ôi thôi thôi thôi thôi! Tôi xin tôi xin! Anh tốt nhất đừng nên làm gì cả!"



Mạn Châu Sa Hoàng nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu, còn Bạch Thi Tịnh thì mím môi không nói gì.



ĐM! Tí thì gây hoạ rồi!



Sau một khoảng thời gian đợi cuối cùng đĩa thịt bò cậu gọi cũng đã tới.



Nhưng trước khi đĩa thịt đó được đặt ở chỗ cậu thì Mạn Châu Sa Hoàng đã đón lấy nó trước, anh lấy dao cắt tảng thịt bò lớn thành từng miếng nhỏ rồi mới đưa cho Bạch Thi Tịnh.



Hành động này của anh vô tình lọt vào mắt của Mạn Trạch Lăng.



Chứng kiến bó, ông cũng chẳng nói gì mà chỉ im lặng rót rượu đầy li của mình.



...



Bạch Thi Tịnh chống người trên ghế, cảm thấy thân thể hơi siêu siêu.



Chết thật. Cậu say rồi ư? Đúng là có hơi uống nhiều rồi.



"Chẹp chẹp! Tiểu Tịnh... Sao không uống nữa? Uống giữa đi. Đêm nay mày là cái đưa uống chất nhất đấy... Hic!"



Đức Hải ngồi bên cạnh lắc lắc bên vai cậu, say bí tị mà ngả ngả nghiêng nghiêng.



Thấy vậy, chị Lý đành phải thở dài mà gỡ người tên đó ra khỏi cậu. Nhưng Đức Hải vẫn một mực bám riết, còn khóc om sòm cả lên.



"Hic hic...! Hu hu hu! Mày... mày vậy mà bỏ tao rồi. Thế mà lại đã có chồng. Rồi sau này mày tổ chức đám cưới nhất định tao sẽ làm một bài thơ để tặng mày. Tiêu đề sẽ là: Tiểu Tịnh xinh như thiên tiên đến cả oan hồn cũng phải vui mừng mà vực dậy vỗ tay chúc phúc..."



Tên khùng này đang nói cái éo gì thế?



Bạch Thi Tịnh luống cuống để bịt miệng Đức Hải lại khi cậu ta đang có ý định sẽ đọc cả bài thơ đó ra, lại lén liếc nhìn về phía chỗ ngồi cả nhà họ Mạn.



Những người khác thì Bạch Thi Tịnh có cảm giác mình không phải bận tâm, nhưng còn Mạn Trạch Lăng - bố của Mạn Châu Sa Hoàng thì cậu lại có chút căng thẳng.



Mối quan hệ giữa cậu và Mạn Châu Sa Hoàng vẫn chưa được người nhà hoàn toàn chấp thuận. Nói thế này liệu ông ấy sẽ để ý không?



Người giàu nào mà chẳng muốn con cái mình lấy được một người môn đăng hộ đối.



Còn cậu với Mạn Châu Sa Hoàng thì tựa như một bên là đất, một bên là trời, mãi mãi không có điểm giao nhau, chỉ như hai bên mặt phẳng song song.



Không có điểm chung.



Không có cơ hội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK