Bạch Thi Tịnh bị anh hôn đến choáng váng, thân thể càng muốn giãy giụa thì càng bị anh ôm chặt vào lòng.
Ngay khi vừa được anh thả ra, cậu đã tức giận vùng ra khỏi cái ôm dai dẳng ấy, đấm vào vai anh liên tiếp.
"Đồ hâm! Ở đây có rất nhiều người nhìn mà anh còn dám làm cái hành động đấy sao?! Tôi còn tưởng anh đang bị nhốt trên tầng cơ đấy!"
Mạn Châu Sa Hoàng vui vẻ nhận những cú đấm mà đối với anh như có như không này, nhẹ nhàng nói.
"Chỉ là ở trong phòng quá lâu nên quá nhớ em mà thôi. Còn về chuyện có người nhìn..."
Anh miệng vẫn cười với cậu, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng những người giúp việc ở góc vườn đang vội vã quay đầu lúi húi làm việc, từ khóe miệng ánh lên sự ma mị.
"Em nghĩ sẽ có ai nói gì sao?"
Bạch Thi Tịnh không nhận ra điều này, cậu chỉ hừ một tiếng, vội lấy lại chiếc điện thoại mà anh đang cầm trên tay.
Cuộc gọi vẫn đang được kết nối, nhưng loa điện thoại lại không phát ra tiếng gì. Dường như, Đức Hải bên kia đang bị sốc.
"A lô, còn đó đấy chứ? Nhớ làm theo những gì vừa nói đấy."
"... Thi Tịnh."
"Gì?"
"Ai đấy?"
Bạch Thi Tịnh ngừng lại, nhìn về phía Mạn Châu Sa Hoàng nghĩ ngợi một lúc.
"Bạn giường chiếu. Thế thôi tao bận rồi."
"Ê ê! Khoan đã! Bạn giường chiếu?! Ý mày là tổng giám đốc của Mạn thị ấy hả?! Nhân vật siêu khủng ấy...!"
À, ra là tên này cũng đã biết về tin đồn ấy.
Bạch Thi Tịnh chẳng muốn nói gì thêm nữa, cậu tắt điện thoại rồi vội vàng muốn nhờ xe đi về nhưng Mạn Châu Sa Hoàng đã cầm tay lôi cậu lại.
Bạch Thi Tịnh bị anh kéo về đằng sau, tránh đụng phải một người khác cùng lúc đang đi về hướng sảnh chính.
Cậu sau khi ổn định lại thăng bằng cơ thể liền ngước nhìn người đối diện như một bản năng.
Đây là một người đàn ông trung niên cao lớn, là một người ngoại quốc với mái tóc màu vàng nhạt như có thể trong suốt dưới nắng.
Chiều cao rất khủng, tầm phải hơn 2 mét.
Người đàn ông ấy mặc một bộ vest màu xám tro khoác bên dưới một chiếc áo choàng lông thú xa hoa dài xuống tận bắp chân, mũi giày da màu đen bóng nhoáng.
Dù người ấy đang đeo kính râm, nhưng Bạch Thi Tịnh vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt gã đang nhìn cậu như có thể xuyên thấu vào ngũ tạng của cậu.
Người đàn ông ngoại quốc thanh lịch ấy thấy cậu, lại nhìn sang Mạn Châu Sa Hoàng đang nắm lấy tay cậu từ đằng sau, bất giác như hiểu được gì đó mà mỉm cười chào hỏi.
Mạn Châu Sa Hoàng cũng gật đầu lại, thấy Bạch Thi Tịnh cứ ngơ ngác nhìn người đó bước vào trong phòng khách thì ghé sát vào tai cậu thì thầm, tiện cơ hội hôn luôn lên đó.
"Người đó là Ares Cristo, hãy nhớ lấy khuôn mặt này."
Bạch Thi Tịnh dù vẫn chưa hiểu gì nhưng vẫn gật đầu nghe theo anh.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của cậu, Mạn Châu Sa Hoàng rất hài lòng, vòng tay ôm cậu càng thêm nồng nàn.
"Có phải em đang lo về chuyện của gia đình phải không? Đừng bận tâm nhiều về nó nữa." Mạn Châu Sa Hoàng hướng Bạch Thi Tịnh nhìn vào trong phòng khách thông qua cánh cửa chính mở toang, ở đó có Du Du Lan và Ares Cristo đang nói chuyện cùng nhau: "Bà ấy đã lo hết hộ em rồi, cùng với đặc cách của người nhà."
Trên bộ ghế sô pha, Du Du Lan trang nhã vẫy tay ra hiệu dể người hầu mang trà và một số đồ ăn nhẹ khác như bánh quy và hoa quả.
Ares Cristo vui vẻ, hóa ra vị phu nhân cao quý đây vẫn còn nhớ gã là một kẻ lập dị thích ăn bánh quy.
"Phu nhân chu đáo quá." Gã cầm lên một miếng bánh quy sữa đưa lên miệng.
(Dòng viết nghiêng được hiểu là dịch từ tiếng anh)
"Cậu thích là được." Du Du Lan uống một ngụm trà.
Hình như là đã quá thân với Mạn gia nên Arres Cristo không khách sáo mà ăn hết một đĩa bánh quy.
Du Du Lan cũng chẳng ý kiến gì, thấy đĩa bánh đã hết, bà sai người hầu mang thêm cho gã ăn.
"Cảm ơn vì đĩa bánh, bánh quy của Mạn gia lúc nào cũng rất ngon."
"Nếu cậu thích, tôi sẽ mang đến biệt thự cho cậu."
"Ấy, thế thì thật vinh dự cho tôi quá."
Sau một hồi cười đùa, Ares nhìn vào đĩa bánh quy rồi ngước lên nhìn Du Du Lan nãy giờ cũng đang nhìn gã, khóe miệng cười cười.
"Hôm nay ngài gọi tôi đến đây... là có việc cần nhờ giúp sao?"
"Quả nhiên cậu đã nhận ra." Du Du Lan đánh mắt về phía quản gia Triệu.
Ông ta gật đầu, đi vào phòng đọc sách rồi lấy ra một tập tài liệu để đến trước mặt của Ares.