Mạn Thị Hoàng: [Tan làm rồi, có cần tôi cho người chở em về không?]
Giờ tan làm của cậu vừa điểm cũng là lúc tin nhắn của anh gửi tới.
Bạch Thi Tịnh khẽ nhíu mày.
Tên này vậy mà đang xâm nhập vào trong cuộc sống sinh hoạt của cậu rồi.
Bạch Thi Tịnh: [Thôi khỏi. Tôi không muốn vì anh mà chốn công sở của tôi loạn cào cào lên đâu]
Cậu cất lại điện thoại vào trong túi áo, đứng ngó nghiêng ở dưới lán xe công ti tìm xe máy.
Cứ mỗi khi giờ làm hành chính của cậu kết thúc, sẽ là lúc cậu bắt đầu với công việc bán thời gian của mình - chính là làm nhân viên phục vụ trong khách sạn.
Ầy, tại sao cứ nhắc đến công việc phục vụ này, cậu lại nhớ đến Mạn Châu Sa Hoàng thế nhể?
Cứ dính vào anh ta thì y như rằng cuộc sống không yên ổn. Mặc dù đây là do cậu tự chuốc lấy.
Bỗng cậu cảm thấy hơi gai gai người. Cảm giác sắp có chuyện khiến cho cậu phải điên đầu bỗng dưng nổi lên trong tâm trí.
Mà lâu nay, trực giác của cậu lúc nào cũng chính xác.
Chuông điện thoại nằm trong túi áo cậu bỗng rung lên như để chứng minh cho những gì mà cậu đang nghĩ đến.
Chìa khoá đã tra vào khoá xe máy, vặn ga luôn rồi mà đành phải dừng lại.
Bạch Thi Tịnh lười biếng lấy điện thoại ra, bấm nút nhận cuộc gọi rồi đưa lên tai nghe.
"A lô…"
"BẠCH THI TỊNH!!! Mày dám bỏ tao! Nói là anh em bạn bè sẽ luôn kề vai sát cánh. Vậy mà bây giờ là sao hả?! Tao không ngờ mày là người như thế! Bạn bè cái cục kít nhà mày! Ối giời ơi!!!"
Bạch Thi Tịnh hoang mang, nhìn lại là cuộc gọi đến từ Đức Hải thì càng lúng túng hơn nữa.
"Mày làm sao thế? Tự dưng chửi tao…" . Đọc truyện hay tại # TUMTUỆ N.Vn #
"Tự dưng cái tổ bố nhà mày! Con đ*! Mày xin nghỉ làm ở khách sạn vậy mà không hỏi ý kiến của ông mày! Vậy thì trong giờ làm còn ai để tao "san sẻ" công việc nữa chớ?!!"
"Xin… Xin nghỉ gì cơ?"
"Khách sạn! Mày xin nghỉ làm ở khách sạn! Hồi trước tao đã thấy nghi nghi rồi. Hoá ra đúng là đêm hôm đó mày lên để abcxyz với con trai nhà người ta chứ gì? Có người yêu rồi bỏ bạn có đúng không? Đồ tồi!"
"… Tao tắt máy chút đây."
"Á! Đừng vội tắt! Bạch Thi Tịnh-!!!"
Tít!
Bạch Thi Tịnh nhấn nút tắt luôn cuọc gọi điện đến từ người bạn thân của mình, trong đầu cậu bây giờ là những mảng hỗn tạp đan xen chồng chéo lên nhau.
Nghỉ làm ở khách sạn? Đức Hải nói vậy là sao? Cậu nghỉ khi nào?
Bạch Thi Tịnh biết chắc ràng Đức Hải sẽ không bao giờ đùa cợt với cậu kiểu như này cả. Đây hoàn toàn chỉ có thể là nói thật.
Cậu vội vàng mở danh bạ gọi điện cho phía quản lí nhân viên khách sạn, sốt ruột chờ tiếng nhạc nền điện thoại qua đi.
Mãi về sau, quản lí mới nhấc máy đáp lại. Bạch Thi Tịnh chẳng chào hỏi như thường lệ nữa mà trực tiếp hỏi thẳng luôn.
"Sếp! Tại sao lại có tin nói tôi nghỉ việc vậy?!"
Người quản lí đó im lặng một lát, bấm mở máy tính xem qua những thông tin người làm thêm trong khách sạn rồi mới lên tiếng.
"Tôi quên chưa nói cho cậu biết. Kể từ nay, cậu sẽ nghỉ việc tại khách sạn."
Câu nói thoáng qua khiến cho Bạch Thi Tịnh phải đờ đẫn, sửng sốt hỏi lại.
"Tại sao tôi phải nghỉ việc? Các người phải có lí do chứ!"
"À." Người quản lí ấy thở hắt ra một hơi: "Thực ra chúng tôi cũng cảm thấy rất tiếc cho cậu, nhưng một vị tổng giám đốc rất danh tiếng trên thị trường nói với chúng tôi hãy cho cậu ngừng làm lại. Đúng rồi, người ấy còn để lại lời nhắn cho cậu nữa."
Tiếng mở lục lọi trong ngăn kéo tìm đồ vang lên thông qua màn loa điện thoại, sau đó người quản lí ấy như hoá đá toàn thân, lấy tay dụi đi dụi lại mắt, nhưng những thứ viết trên tờ giấy ấy vẫn lù lù nệm thẳng vào mắt.
Bạch Thi Tịnh chờ đợi nãy giờ, không chịu nổi đành phải hỏi ông.
"Này! Sếp còn đó đấy chứ? Lời nhắn ấy là gì vậy?"
"Ờm… ừm." Người quản lí ấy ngập ngừng: "Tôi không muốn thấy em phục vụ cho người khác, tôi có thể bao nuôi em cả đời."
Bạch Thi Tịnh: "…"
Thôi rồi. Cậu biết vị tổng giám đốc danh tiếng ấy ở đây là ai rồi.
Cậu dập máy, lên thẳng xe ga phóng đi với tốc độ cực đại đến tập đoàn chính của Mạn thị.
Dựng xe ở bãi đỗ ven đường, Bạch Thi Tịnh cấp tốc đi vào trong sảnh chính, vớ ngay lấy một cậu nhân viên gần đó mà gặng hỏi.
"Xin lỗi, nhưng tôi không có thời gian cho lắm nên là… Mạn tổng có đang ở công ti không?"
Dưới ánh nhìn gấp gáp của cậu, cậu trai ấy lúng ta lúng túng, miệng lắp bắp, đầu lắc ngoay ngoảy.
"Không ở công ti sao?" Bạch Thi Tịnh cắn răng, vuốt ngược một số sợi tóc thấm đẫm mồ hôi ra sau đầu đang chắn lấy vầng trán cao ráo, lầm bầm chửi tục.
Chẳng hiểu sao khí thế này của cậu trông rất ngầu.
Cậu nhân viên nãy giờ vẫn đang nhìn cậu, vẻ mặt hiện lên một sự ngưỡng mộ, trong đầu óc cũng đang nổi lên những suy nghĩ không được sáng sủa cho lắm.
Tổng giám đốc với cậu trai này… Hí hí… có gian tình!