Bóng dáng của cậu trai ngày đó mà anh từng nhung nhớ, giờ lại đang ngồi ngang bên cạnh anh.
Dù cho đó chỉ là hai lần gặp mặt ngắn ngủi, nhưng nó đủ để cho anh nhớ đến cậu tới tận bây giờ.
Khuôn mặt và hương thơm hoa nhài nhàn nhạt này anh còn giữ mãi trong trí não.
Cậu không nhân ra anh sao?
Cũng phải thôi. Ngoại hình của cả hai đều đã khác xưa, không những thế, kí ức ngày hôm đó chắc chỉ mình anh là thấy đáng giá.
Mặt chỉ thấy thoáng qua, tên nhau còn chẳng biết, nói gì đến nhớ?
Anh thử lân la làm quen cậu. Ban đầu Bạch Thi Tịnh rất đề phòng, nhưng bị anh bám riết mãi rồi cũng phải cởi bỏ sự phòng bị, mở lời với anh, thậm trí, cậu còn bắt đầu rất cuốn lấy Mạn Châu Sa Hoàng.
Kể từ ngày ấy, mọi tâm tư, tình cảm của một tảng băng di động Mạn Châu Sa Hoàng đã đặt lên người của Bạch Thi Tịnh.
Từ là bạn bè cùng lớp, hai người đã trở thành bạn thân.
Càng gần cậu hơn, Mạn Châu Sa Hoàng càng lúc càng thấy tình cảm của anh dành cho cậu có gì đó rất khác.
Rồi anh nhận ra, từ thích lúc ban đầu đã chuyển thành thầm thương trộm nhớ.
Nhưng anh không dám thổ lộ, sợ khi cậu không đồng ý, mối quan hệ này cũng sẽ chẳng còn.
Lại không biết Bạch Thi Tịnh cũng có suy nghĩ giống như anh.
Họ giữ vững danh hiệu bạn thân lên đến cuối năm đại học. Anh giữ tình yêu rất kín đáo, chỉ không ngờ, lại bị Mạn Trạch Lăng phát hiện.
Ông yêu cầu anh làm quen với Lộ Tử Yên, con gái của một người bạn của ông.
Mạn Châu Sa Hoàng đương nhiên không vui, lại càng u ám hơn nữa khi ông nói rằng sẽ để anh và cô ta kết hôn.
Anh muốn phản kháng lại nhưng Mạn Trạch Lăng từ lâu đã nắm thóp được điểm yếu của anh - đó là cậu.
"Nếu không muốn thấy nó phải khốn đốn, tao khuyên mày nên biết cách mà xử sự."
Ngày tốt nghiệp đại học năm đó, trong buổi tiệc do khoá học tổ chức trong quán Bar, Mạn Châu Sa Hoàng đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh không biết nên nói với cậu như thế nào về chuyện của anh và Lộ Tử Yên.
Cảm thấy rất nhục nhã khi bị người khác ép buộc chuyện yêu đương.
Anh chẳng khác nào một kẻ hèn hạ cả.
Để mất cậu lên tới 2 lần.
Khi sắp gần đến đêm khuya, Mạn Châu Sa Hoàng giật mình khi phát hiện ra Bạch Thi Tịnh đã biến mất từ khi nào.
Anh vội vã đứng lên đi tìm cậu, lại bị Lộ Tử Yên níu tay giữ lại.
Cô ta nũng nịu.
"Đừng đi! Ở lại với em. Chẳng phải sau khi tốt nghiệp sẽ là ngày cưới của chúng ta sao?"
Mạn Châu Sa Hoàng chán ghét nhưng vẫn phải nén xuống, nói là gia đình gọi về gấp.
Lộ Tử Yên trầm ngâm một lúc rồi mới nói.
"Anh uống cạn li rượu này, em mới cho anh đi."
Vì đang vội nên Mạn Châu Sa Hoàng chẳng quan tâm rằng trong li rượu đó có gì, tay cầm lên uống cạn một hơi rồi bước ra khỏi quán Bar.
Anh tìm cậu quanh cả khách sạn cũng chẳng thấy đâu.
Bất ngờ đầu óc anh trở nên đau nhức, thân nhiệt trong người cũng đột ngột dâng cao.
Bên trong cơ thể cũng cảm thấy rất khó chịu, thở cũng mạnh hơn trước.
Bao quanh làn da màu bánh mật rắn rỏi nay hiện lên một tầng sương óng đỏ.
Mạn Châu Sa Hoàng không đi nổi nữa, anh tựa lưng vào một bên tường trong góc khuất.
Hình như anh uống phải thuốc rồi!
Không gian quanh anh trở nên tĩnh kịch đến khó thở, chợt từ xa truyền đến các tiếng bước chân rồi sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Sa Hoàng!" Bạch Thi Tịnh từ xa trông thấy anh liền vội vàng chạy tới.
Sau đó cậu đưa anh vào một phòng khách sạn, sau đó anh đã mất hết lí trí mà lấy đi lần đầu của cả hai người.
Sáng hôm sau, Mạn Châu Sa Hoàng thực sự rất bàng hoàng.
Anh thích cậu nhưng hết thảy nó đều là những tình yêu trong sáng, chỉ tầm cỡ nắm tay nhau là cùng, hôn cũng chưa dám nghĩ tới. Anh chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ tiếp xúc thân mật với cậu cả.
Bước ra ngoài sảnh chính, anh gặp lại Lộ Tử Yên và hỏi cô ta về li rượu lúc đó.
Chỉ thấy cô ta tỏ vẻ bất ngờ rồi đi vào trong khách sạn một lúc, bảo là đã tìm nhân viên bê rượu để hỏi chuyện và lấy được một đoạn video cảnh cậu đưa tiền cho người nhân viên ấy để bỏ thuốc anh.
Anh cảm thấy rất mơ hồ.
Cậu mà bỏ thuốc anh?! Sao có thể?!
Tiếp đó là Bạch Thi Tịnh chạy ra khỏi khách sạn, thở dốc đứng đối diện nhìn anh.