Đồ đạc trên bàn làm việc, từ cốc uống nước cho đến văn kiện, bút, hộp đều bị cô ả chỉ trong vài đường lia đã rơi sạch xuống đất. Nỗi nhục ngày hôm nay cô ả thực sự nuốt không trôi.
Nói gì thì nói, dù sao cô ả cũng là một tiểu thư xuất thân danh giá. Từ nhỏ đến lớn, bạn bè, người quen xung quanh chỉ biệt xum xoe vào nịnh nọt. Làm gì có chuyện phải chịu nhục nhã trước bao nhiêu người như vậy. Bảo cô ả nuốt trôi nỗi nhục này, thật sự không thể.
Tâm trạng đang vô cùng bực dọc, tiếng gõ cửa vang lên cô ả gần như chẳng nghe thấy. Cô thư ký không biết điều gì đang sảy ra, sau khi gõ cửa thì tự đẩy cửa vào. Lam Nhã Huyền điên tiết gắt gỏng.
- Vào mà không biết gõ cửa à?
- Xin lỗi giám đốc Lam, em có gõ cửa, nhưng chắc chị đang bận nên không nghe. Em xin lỗi.
Cô thư ký khá ngạc nhiên trước thái độ nóng nảy và cáu gắt của Lam Nhã Huyền. Chẳng phải thường ngày cô ả đều rất ôn hòa và ấm áp với mọi người xung quanh hay sao. Hôm nay cô ả như một con người hoàn toàn khác hẳn vậy. Chỉ cô điều cô thư ký không hề biết rằng, đó mới chính là con người thật của cô ả.
Sau phút thất thố, Lam Nhã Huyền nhận ra mình đang tự nhiên phá bỏ đi cái hình tượng tốt đẹp mà bản thân dày công gây dựng. Ngay lập tức, ả cố trấn tĩnh bản thân, khôi phục lại trạng thái ngày thường.
- Không có gì đâu, xin lỗi em nhé. Tại hôm nay tâm trạng chị không được tốt. Thế có chuyện gì không em?
- Dạ, em mang hợp đồng hợp tác với bên địa ốc Trịnh Huy cho chị.
- Ừ, cảm ơn em nhé. Cứ để hồ sơ đó cho chị.
Cô thư ký nhã nhặn để tập hồ sơ đã được soạn sẵn lên bàn. Cả một quá trình không chút dư thừa.
- Cứ để đó, chị xem sau cũng được.
- Giám đốc Lam, Trịnh tổng muốn hẹn chị tối nay gặp mặt nói chuyện thêm.
- Tối nay sao?
- Vâng ạ. Nhưng địa điểm lại là bar First Love.
- Em ra ngoài đi, chị biết rồi, chị tự biết sẽ sắp xếp như thế nào.
- Vâng.
Cứ hễ nghĩ đến cái tên Trịnh tổng vừa già vừa béo kia cô ả thật sự muốn nôn mửa. Đã vậy, hắn còn nổi tiếng là dê già trong giới kinh doanh. Cái này ai chẳng biết, vì hắn rất công khai chẳng giấu diếm. Người ta còn sợ này, sợ nọ, sợ mất danh tiếng, sợ vợ, nhưng hắn lại chẳng lo đến những điều đó. Bởi lẽ, hắn có một bà vợ rất ư là nhu nhược, hoàn toàn chịu sự đàn áp của hắn.
Lam Nhã Huyền thật sự thấy tiến thoái lưỡng nan. Không đến cũng không được, mà đến cũng không xong. Đã bàn đến chuyện hợp tác thì kiểu gì cũng phải gặp mặt. Tránh được mùng một không tránh được ngày mười lăm.
Một ngày tồi tệ với Lam Nhã Huyền cứ thế trôi đi, mà lửa giận trong lòng vẫn chẳng nguôi được chút nào. Còn đối với Doãn Mạt Hy, những chuyện cỏn con như thế đã bị cô nàng vứt ra sau đầu từ lâu.
Hiếm khi lắm mới có một ngày mà cả Âu Dương Chính Thần và Lăng Vũ đều bận không ngó ngàng gì đến hai cô nàng. Buổi tối, Cẩm Linh vừa về đến nhà đã bị Doãn Mạt Hy kéo tót đến quán bar. Theo như ngôn ngữ của Doãn Mạt Hy, cô gọi đây là xả stress.
Dù thật sự không mấy hứng thú, nhưng Cẩm Linh vẫn là không có cách từ chối Doãn Mạt Hy.
Bar First Love.
Ánh đèn ảo diệu, giai điệu bốc lửa từ những bản DJ như đánh thức mọi giác quan hưng phấn trong cơ thể Doãn Mạt Hy thức tỉnh một cách triệt để. Hai cô nàng chọn cho mình chỗ ngồi ngay quầy bar phục vụ. Một cái lắc tay điệu nghệ ra hiệu cho nhân viên pha chế. Doãn Mạt Hy thuần thục gọi tên một loại đồ uống.
- Hai ly Cocktail khói Rusty Nail cổ điển.
Chỉ năm phút sau hai ly rượu đã được đẩy đến trước mặt hai người. Thứ chất lỏng trong suốt, màu vàng mật ong thật bắt mắt. Kèm theo chút hơi khói lượn lờ trên thành cốc, thật sự làm cho người uống cảm nhận như mình đang uống trọn tinh hoa đất trời.
Tuy nhiên, loại rượu đã qua pha chế này lại không hề nhẹ chút nào, vì thành phần chính của nó chính là rượu Whisky, một loại rượu mạnh. Thế nhưng, đối với Doãn Mạt Hy có thấm là gì.
Cô một ngụm lớn uống trọn toàn bộ chất lỏng trong ly. Nhắm mắt dưỡng thần, tận hưởng vị cay nồng của rượu Whisky, hòa quyện với một chút vị chua và thanh mát của chanh tươi, hương Drambuie thoang thoảng hòa quyện tạo nên một ly rượu trên cả tuyệt vời.
Đặt ngược lại chiếc ly rỗng trên bàn, lại lắc tay. Bartender nhanh chóng hiểu ý cô cần gì. Làm nghề phục vụ như họ, giỏi nhất chính là đoán ý của khách. Ngay lập tức một ly rượu tương tự lại đặt xuống trước mặt cô.
Cài cảm giác bản thân hoàn toàn được buông xõa, làm những gì mình thích làm cô cảm thấy vô cùng thích thú. Mọi tế bào trong người cô đều gào thét được giải phóng.
Ánh đèn chớp nhiều màu, cộng thêm tiếng nhạc sôi động làm cô càng mong muốn được lắc lư, bung xoã. Cô nhanh chóng tiến về phía sàn nhảy giữa trung tâm quán bar. Tuy nhiên, cô chỉ đi một mình vì Cẩm Linh đã từ chối và ngồi lại quầy bar.
Tuy nhiên, Doãn Mạt Hy không hề biết rằng, mọi động thái của cô đều thu vào tầm nhìn của một người nào đó.
Lam Nhã Huyền từ lúc thấy Doãn Mạt Hy bước vào quán bar, ánh mắt của ả chưa hề bỏ qua bất cứ hành động nào của cô. Cô ả đang phát ngấy lên khi phải ngồi tiếp chuyện với lão Trịnh tổng.
Chỉ cần vô ý chạm phải ánh mắt đầy dâm dục của lão nhìn chằm chằm mình, cô ả chỉ hận mỗi một nỗi không thể bước đến mà dập tất ngay cái nhìn ấy.
Dù kinh tởm thật đấy, nhưng cô ả vẫn là phải giả lả cười nói với lão, ai bảo cô ả xem trọng hợp đồng với lão như vậy cơ chứ.
Lão Trịnh tổng chẳng hề che giấu hành vi khiếm nhã của mình, mà ngựoc lại còn bộc lộ một cách công khai và rõ ràng. Nói gì thì nói, Lam Nhã Huyền cũng xuất thân tiểu thư ưu nhã, xét về khoản tư sắc lại cũng có vài phần, lão không ham sao được. Lão trực tiếp mang cả thân mình qua ghế của ả mà ngồi. Bàn tay không an phận đặt ngay trên đùi cô ả, miệng cười nói.
- Giám đốc Lam, tôi đã xem hết kế hoạch của cô đề ra. Tôi khá hài lòng, chỉ cô điều, cô biết đấy. Thứ tôi cần là một thứ khác. Cô hiểu chứ?
Lam Nhã Huyền dù ghét nhưng cũng chẳng giám nói thẳng. Ả khẽ nhẹ nhàng gạt tay lão ra. Thậm chí ả còn không dám hành động mạnh. Chỉ sợ không may mình đắc tội với vị đại phật gia này.
Trong cái giây phút như thế này, một ý nghĩ cực kỳ điên loạn đã hình thành trong đầu óc ả. Ả không hề biết suy nghĩ của mình điên rồ như thế nào. Ả ngọt giọng nói với lão.
- Trịnh tổng, tôi biết ông muốn gì. Làm ăn mà, tất nhiên phải tuân theo quy tắc của đối phương rồi.
Lão Trịnh tổng tưởng rằng cô ả đã đồng ý với yêu cầu của mình. Cánh tay mập mạp của lão lập tức vòng qua vai ả mà ôm lấy.
Ả cất giọng ngả ngớn, nhưng đã sớm gạt tay lão ra, ngồi thẳng người một cách nghiêm túc. Lão nhăn mặt vẻ không hài lòng.
- Cô có ý gì? Đừng thấy tôi có chút hứng thú với cô mà làm cao. Hay là hợp đồng này cô không cần nữa?
- Trịnh tổng, ông nghĩ đi đâu vậy? Tôi thật sự sẽ đáp ứng điều ông muốn, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn cho ông một người khác phục vụ tối nay rồi.
- Người khác?
- Phải, là người khác. Nhưng đảm bảo không làm ông phải thất vọng.
- Được, vậy hợp đồng này cứ để xem tối nay tôi có hài lòng không rồi nói tiếp.
- Chắc chắn ông sẽ hài lòng.
- Được, vậy mang người đến phòng 1025 cho tôi.
- Tôi hiểu.
Lão đứng lên rời đi, còn lại một mình Lam Nhã Huyền trong phòng, ả cần phải nghĩ cách đưa Doãn Mạt Hy đến cho lão già họ Trịnh kia. Giờ đây trong đầu ả đang không ngừng chửi rủa cô " Doãn Mạt Hy, để tôi coi. Đến lúc cô bị lão già kia chơi nát cô còn có thể lên mặt với tôi được hay không".
Cẩm Linh ngồi một mình ở quầy bar, điện thoại cô vang lên. Nhìn tên liên lạc đang nhấp nháy trên màn hình, thì ra là Lăng Vũ. Tuy nhiên, tiếng nhạc ồn ào lắm cô chẳng nghe được gì đành ra ngoài nghe điện thoại.
Cẩm Linh rời đi, Lam Nhã Huyền biết thời cơ mà ả chờ đợi cuối cùng cũng đến. Ả đi xuống chỗ mà hai cô nàng đã ngồi, bỏ gói thuốc bột vào hai ly rượu lắc đều. Xong xuôi, ả chỉ còn yên tâm chọn một góc khuất ngồi chờ đợi.
Thật ra, thứ bột mà ả cho vào ly của hai người là một dạng thuốc mê nhẹ. Nó không làm người ta ngất đi, nhưng trong thời gian khoảng hai tiếng cơ thể sẽ mệt mỏi, không còn sức lực.
Thứ thuốc kia chính xác ra là ả chuẩn bị cho lão già họ Trịnh kia. Tránh trường hợp bất đắc dĩ an toàn mà rút lui. Chỉ không ngờ lại dùng cho kẻ mà bây giờ ả ghét nhất. Đúng là một công đôi việc còn gì.
Doãn Mạt Hy sau một hồi nhảy nhót cảm thấy hơi khát và nóng. Cô quay lại bàn nhưng không thấy Cẩm Linh. Cô chẳng chút nghi hoặc mà nâng ly rượu cũ của mình lên uống.
Mắt thấy ly rượu trong tay Doãn Mạt Hy đã cạn, Lam Nhã Huyền liền gọi cho lão già họ Trịnh điều người xuống đưa cô đi. Mọi việc phải làm thật nhanh. Tránh đến lúc Cẩm Linh quay lại, mọi việc lại thành công cốc.
Chỉ khoảng năm phút sau khi uống trọn ly rượu, Doãn Mạt Hy đã thấy cơ thể mình lâng lâng và dần trở nên vô lực. Cô cố vỗ vỗ vào đầu mình mấy cái cho tỉnh táo. Không lẽ cô say. Không thể nào, lượng rượu mà hôm nay cô uống còn không bằng một nửa mọi lần. Hay là lâu rồi cô không uống nên tiểu lượng kém đến vậy. Cô ngồi yên định thần không dám nhúc nhích. Cảm thấy có chút không bình thường.