Bây giờ đây, trong tâm trí của Tôn Hồng Lỗi như có một con quỷ mang tên sợ hãi chế ngự. Hắn rụt rè đi về phía cô, nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói.
- Tiểu Hy, xin lỗi, là anh không tốt. Là anh không tìm được em, là anh để em phải chịu khổ rồi.
Hắn khẽ vuốt tóc cô, đứa em gái tội nghiệp. Bây giờ hắn đã hiểu lý do vì sao chỉ trong lần đầu gặp gỡ, hắn đã có một cảm giác thân thuộc với cô. Thì ra đó là sức mạnh của tình thân. Nó tưởng chừng vô hình, nhưng lại là sợi dây liên kết không thể nào cắt đứt được.
Cô nhìn hắn, mà nước mắt lại rơi nhiều hơn. Hắn đưa tay lau đi những giọt lệ trong suốt ấy, rất dịu dàng an ủi. Dường như sự dịu dàng của hắn tích góp trong vòng 29 năm qua, chỉ để dành cho giây phút đoàn tụ này. Hắn vô cùng ôn nhu.
- Ngoan, Tiểu Hy không khóc. Em khóc anh sẽ rất buồn, chỗ này của anh sẽ rất khó chịu.
Hắn đặt một tay lên ngực trái của mình, nói cho cô hiểu. Bất chợt, cô ôm lấy hắn, òa khóc nức nở hơn. Giọng nói cũng vì thế mà trở nên nghẹn ngào và đứt quãng.
- Anh... anh.. Anh là anh trai của em thật sao?
- Ừ, là anh, chính là anh.
Hai người ôm nhau sung sướng. Không phải chỉ mình cô, mà đến Tôn Hồng Lỗi nước mắt cũng chảy dài. Chỉ là hắn cố gắng kìm nén tiếng khóc không thành tiếng mà thôi.
Khoảnh khắc mà cả hai đều mong chờ, ai lại không khóc òa vì sung sướng. Hắn và cô cũng không ngoại lệ, người mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc yếu lòng mà.
Nếu như ngày bình thường, nhìn một cảnh hai người ngồi ôm ôm, ấp ấp thế này kiểu gì Âu Dương Chính Thần cũng nổi điên. Bất quá, kể là anh trai cũng không thể được. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, thôi anh cũng rộng lòng không so đo.
Nhưng suy nghĩ đó hình thành trong anh chưa được bao lâu đã bị hoàn toàn vụn vỡ bởi lời nói của Tôn Hồng Lỗi.
- Tiểu Hy à, hay là em dọn về đây ở cùng với anh luôn đi. Tôn gia bây giờ chỉ còn anh và em, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.
Doãn Mạt Hy chưa kịp lên tiếng thì Âu Dương Chính Thần đã cắt ngang lời cô.
- Không được, dựa vào đâu nghe lời cậu. Hy Hy là vợ sắp cưới của tôi, ở với tôi là s lẽ đương nhiên.
- Dựa vào tôi là anh trai nó, và nó là em gái tôi đã đủ hay chưa? Hơn nữa sắp cưới có nghĩa là vẫn chưa cưới.
- Tôi không đồng ý. Lâu nay Hy Hy ở cùng tôi, tôi vẫn chăm sóc tốt cho cô ấy mà không cần đến cậu đó thôi.
- Tôi đang hỏi ý kiến Tiểu Hy, không hỏi cậu.
Hắn chẳng muốn đôi co thêm với anh, bởi lẽ, hai kẻ háo thắng cùng nhau tranh cãi, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có hồi kết. Đành hỏi ý kiến của nguyên chủ vậy. Hắn quay qua hỏi Mạt Hy.
- Tiểu Hy, em thấy thế nào?
- Em...
- Giờ em anh cũng đã tìm được em rồi, anh sẽ đón mẹ về, chắc bà ấy sẽ vui lắm. Em không muốn ở cùng anh và mẹ hay sao?
- Muốn, em muốn ở cùng mẹ.
- Vậy thì tốt, hôm nay muộn rồi em cứ nghỉ ngơi đi. Mai anh và em vào viện đón mẹ về.
- Vậy tôi cũng ở lại.
Tôn Hồng Lỗi và Doãn Mạt Hy quay về phía giọng nói vừa phát ra, nhìn Âu Dương Chính Thần như một kẻ dị hợm. Nhưng anh chẳng những không ngại, mà còn trưng ra cái bản mặt rất ư là trêu ngươi đối phương.
- Tôi ở cùng Hy Hy quen rồi, không có cô ấy tôi không ngủ được. Chính vì thế, Hy Hy ở đâu, tôi sẽ ở đó.
Tôn Hồng Lỗi chỉ ném lại một câu ngắn gọn.
- Tùy cậu.
Phòng của Doãn Mạt Hy nhanh chóng được người làm trong nhà sắp xếp chu đáo, kể cả đồ dùng cá nhân và quần áo cũng được chuẩn bị một cách đầy đủ treo đầy trong tủ. Cứ như thể Tôn Hồng Lỗi biết chắc rằng cô sẽ ở lại vậy.
Nhưng Âu Dương Chính Thần thì không được may mắn như vậy. Anh không lường trước được việc cô sẽ ở lại, nên cũng không chuẩn bị đồ cho mình. Bất quá, anh đành phải mượn tạm đồ ngủ của Tôn Hồng Lỗi mặc.
Sáng hôm sau, Doãn Mạt Hy sau khi thức giấc đi xuống nhà, Tôn Hồng Lỗi vẫn chưa đi làm.
- Tiểu Hy, nhanh lại đây cùng ăn sáng. Đêm qua em ngủ có ngon không? Có bị lạ giường không?
- Em ngủ rất ngon, anh vẫn chưa đi làm sao?
- Hôm nay anh không đến công ty. Lát anh chở em đến viện chúng ta đón mẹ về. Mà Âu Dương Chính Thần đâu, cậu ta vẫn chưa dậy sao?
- Chưa, đêm qua anh ấy không ngủ được, gần sáng mới chợp mắt nên giờ vẫn chưa dậy được.
Người làm cẩn thận bê lên một phần ăn sáng đặt trước mặt cô, lễ phép nói?
- Mời cô chủ dùng bữa.
Đúng vậy, họ chỉ vừa nhận nhau, nhưng Tôn Hồng Lỗi rất nhanh chóng đã nói cho tất cả mọi người trên, kẻ dưới trong nhà thân phận của cô. Đồng thời yêu cầu họ tôn trọng cô như đối với mình vậy.
Hai người ngồi ăn một lúc thì Âu Dương Chính Thần cũng uể oải đi xuống. Sau khi biết việc tiếp theo họ sẽ làm trong buổi sáng, anh không chút lề mề anh nhanh phần của mình, cùng hai người đến bệnh viện.
Bệnh viện đa khoa thành phố.
Tôn Hồng Lỗi đi làm thủ tục xuất viện cho Tôn phu nhân, trong phòng bệnh bây giời ngoài bà ra chỉ còn Doãn Mạt Hy và Âu Dương Chính Thần.
Một cảnh tượng rất đỗi xúc động. Tôn phu nhân đang vuốt ve mái tóc của Doãn Mạt Hy. Cô còn đang mải mê ôm lấy bà, tựa vào lòng bà như cảm nhận hơi ấm của người mẹ.
Trước đây, cô cũng hay đến thăm bà, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ trò chuyện cũng khiến bà vui đến vậy, bệnh tình chuyển biến tốt như vậy. Bây giờ cô đã biết bà là mẹ mình rồi, cô tự nhủ với bản thân sẽ chăm sóc bà tốt hơn nữa, giành nhiều thời gian cho bà hơn. Coi như bù đắp những tháng ngày đau thương của người đàn bà khổ hạnh này.
Đúng là sự linh thiêng của tình mẫu tử cao quý. Một người mẹ, dù không hoàn hảo, nhưng luôn nhìn nhận con mình trong mọi hoàn cảnh. Kể cả một người không bình thường về thần trí như và, nhưng ngay lần đầu gặp cô, đã cảm nhận được thứ tình cảm thiêng liêng ấy với con gái của mình.
Với Doãn Mạt Hy, đây là những tháng ngày vui nhất của cuộc đời cô. Cô tìm lại được gia đình của mình. Có mẹ và anh trai nhất mực thương cô. Có cha nuôi, có Cẩm Linh, Việt Lãng sẵn sàng bên cô những lúc khó khăn nhất.
Và hơn hết cô có anh. Có người đàn ông mang tên Âu Dương Chính Thần luôn đặt cô lên đầu trong mỗi quyết định của anh. Luôn yêu chiều cô đến vô pháp vô thiên. Để nói một lời cảm ơn đến anh, cô thấy mình qua loa quá.. Chính vì vậy, cô quyết định giành cả cuộc đời còn lại của mình để đáp lại tình yêu của anh.
Trong thời gian cô ở lại Tôn gia, cô hoàn toàn không nhận ra được Âu Dương Chính Thần của trước đây một chút nào.
Vì cô muốn ở lại chăm sóc mẹ một thời gian, anh quyết định tay xách nách mang, va ly lớn nhỏ đến định cư cùng cô. Anh như vậy có được gọi là ở rể hay không? Nếu để người bên ngoài biết được, chắc chắn câu chuyện sẽ được đem ra mổ xẻ rất nhiều trong mỗi lần hóng dưa của hội chị em.
Tôn gia đang hạnh phúc yên bình là thế, nhưng ở nơi nào khác lại không được như vậy.
Trong một khu ổ chuột sập xệ, Tôn Thế Anh đôi mắt đã nhuốm màu thời gian, nhìn vào bức ảnh đứa con trai yêu quý của mình. Cái vẻ phong độ lịch lãm trước đây không còn tồn tại nữa. Chỉ mới hai tuần đã khiến lão như già đi cả chục tuổi.
Không phải lão hết tiền, lão có rất nhiều tiền. Tiền tích góp, tiền kiếm được từ việc Tôn Hồng Lỗi mắt nhắm mắt mở cho lão mặc sức ở bang Phi Hổ. Nhưng lão lại chọn ở một nơi tồi tàn và bẩn thỉu đến tận cùng này, bởi đơn giản không ai nghĩ đến.
Lão như một con chuột trốn chui trốn lủi. Cứ như chuột sơn ánh sáng, lão còn không dám vác mặt ra đường, vì sợ sẽ bị Tôn Hồng Lỗi tóm được. Nếu thật sự để Tôn Hồng Lỗi tóm được, hậu quả thế nào lão cũng không dám suy nghĩ đến.
Tiếng mở cửa kẽo kẹt từ cánh cửa đã sớm ọp ẹp. Tiếng giày cao gót nện xuống nền xi măng nghe thật chói tai với lão bây giờ.
Từ lúc lão trốn chạy đến bây giờ, lão gần như không nghe đến nữa. Vì ở cái khu rách nát này, phụ nữ nghèo chỉ biết đi làm và chăm sóc chồng con. Làm gì có điều kiện ăn diện mà đua đòi phấn son với giày cao gót.
Lão nheo nheo đôi mắt của mình nhìn về phía người vừa xuất hiện, nhưng có lẽ do nhìn ngược sáng, nên thân ảnh không rõ rệt. Lão cất tiếng hỏi.
- Cô tìm ai?
Chỉ nghe thấy người phụ nữ nhàn nhạt trả lời.
- Phó tổng Tôn, tìm ông thật khó.