Hắn cũng không muốn miễn cưỡng cô, cái gì cũng phải có tuần tự thế mới tốt. Hắn tin rằng những hành động quan tâm mà hắn giành cho cô, những cử chỉ nhỏ như ngầm ám chỉ chắc chắn cô sẽ hiểu.
Những hành động ám chỉ của hắn dù rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng, chỉ tiếc là đối tượng mà hắn xử dụng lại là Doãn Mạt Hy mà thôi.
Doãn Mạt Hy cô cái gì cũng tốt, chỉ mỗi EQ là chán chết. Ngay cả tình cảm với Âu Dương Chính Thần, nếu không được Cẩm Linh khai thông, thì làm sao mà đâm hoa kết trái như hôm nay được.
Đến Việt Lãng ngày ngày ở bên cô, quan tâm cô, thích cô lâu như vậy cô còn chẳng biết, huống chi là một Tôn Hồng Lỗi cô mới chỉ quen có khoảng một tháng trời.
Bữa cơm hôm nay trong mắt hắn là tình ý, nhưng đối với cô lại chỉ đơn giản là hắn mời cô một bữa trả ơn vì cô đã giúp mẹ hắn trong thời gian qua mà thôi.
Doãn Mạt Hy tạm biệt Tôn Hồng Lỗi lái xe về nhà, làm giấc thảnh thơi mặc sự đời.
Từ ngày nghỉ thẳng công việc thực tập, Doãn Mạt Hy lại có thêm một thói quen mới đó là chăm sóc cây cỏ. Cũng phải, ở nhà thì quá ư rảnh rỗi. Mà vườn hoa nhà anh thì quá đỗi là đẹp. Rảnh rỗi, bớt chút thời gian chăm sóc cũng tốt.
Tiếng động cơ xe hơi tiến dần vào sân, Doãn Mạt Hy đang ngoài vườn hoa nên cô không hề hay biết.
Âu Dương Chính Thần hôm nay về khá sớm, bây giờ chỉ mới năm giờ. Bình thường sớm nhất cũng phải bảy giờ tối anh mới về.
Anh đi vào trong nhà tìm cô nhưng không thấy, đi thẳng lên phòng ngủ cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Anh vừa xuống nhà thì đã đụng ngay quản gia Đỗ.
- Quản gia Đỗ, bác có thấy Hy Hy đâu không?
- Dạ, cậu chủ, Mạt Hy đang tưới hoa ngoài vườn ạ.
- Tôi biết rồi, bác đi làm việc của mình đi.
Âu Dương Chính Thần đi dọc hành lang dẫn ra khu vườn phía sau. Khung cảnh trước mắt làm anh phải ngẩn ngơ trong giây lát. Không nỡ lên tiếng gọi, sợ phá hủy bức tranh đẹp trước mắt.
Doãn Mạt Hy với bộ váy hoa chấm bi màu sắc nhã nhặn đang mải mê bên những luống hoa màu tím xanh thơ mộng. Sắc hoa như phụ họa làm nổi bật lên người con gái dịu dàng đến lạ. Dưới nắng nhẹ buổi chiều tà, vài sắc vàng yếu ớt cuối ngày còn vương lại trên tóc và trên khuôn mặt cô như phác họa rõ hơn những đường nét tự nhiên xinh đẹp ấy.
Doãn Mạt Hy như cảm thấy có người đang nhìn mình, cô quay lại bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình đắm đuối. Cô như một con sóc nhỏ nhanh nhẹn chạy về phía anh. Ôm lấy anh mà nũng nịu.
- Thần, sao hôm nay anh về sớm vậy?
- Ừm, nhớ em nên về sớm có được không?
- Anh... Đúng là chỉ được cái dẻo miệng.
- Nhớ em là thật, mà có chút việc nên về sớm cũng là thật.
- Việc gì vậy anh.
- Tối nay có một bữa tiệc đấu giá, em đi với anh nhé!
- Em á, em không quen với mấy bữa tiệc như thế lắm, liệu em đi có làm ảnh hưởng gì đến công việc của anh không?
- Không sao? Em cứ xem như mình là bạn đồng hành với anh thôi là được, còn lại mọi việc đã có anh lo rồi.
- Được, nghe anh.
Dưới sự thuyết phục của anh cô cũng miễn cưỡng đồng ý, mặc dù cô không thích lắm. Anh yêu chiều vuốt tóc cô, cảm thấy vui vì cô đã đồng ý với mình. Thật sự ngoài cô ra, anh cũng không muốn ai khác làm bạn đồng hành với mình.
Anh dẫn cô lên phòng riêng của hai người, trên đó đã có sẵn một đội ngũ vừa style list, vừa make up do anh chuẩn bị đợi sẵn. Thấy cô, họ chỉ cúi chào một cách lịch sự, sau đó bắt tay vào công việc của mình.
Đối với nam nhân, công việc chuẩn bị chắc chắn đơn giản hơn nhiều. Chỉ một bộ vest vừa người, tóc tai chải gọn, với khí chất của anh nhìn đã hơn người rồi.
Sau khoảng một tiếng chuẩn bị, Doãn Mạt Hy cuối cùng cũng xuất hiện. Tiếng giày cao gót nện xuống bậc thang gỗ thu hút sự chú ý của Âu Dương Chính Thần. Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, tim anh dường như quên luôn cả việc phải đập, ngẩn ngơ nhìn như một thằng ngốc.
Anh vẫn biết cô đẹp, nhưng khi cô sửa soạn lên, thật sự phải nói quá đẹp. Ngũ quan thanh tú, mắt to, mũi cao, đôi môi căng mọng gợi tình, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng đã đủ nổi bật.
Mái tóc ngang vai cá tính thường ngày hôm nay được búi gọn, vài lọn tóc xoan lơi cá tính rơi trên vai và hai bên thái dương làm cô như bỏ hết vẻ cá tính thường ngày, để khoác lên mình nét dịu dàng, sang trọng của một tiểu thư đài các.
Nhưng quan trọng hơn là bộ đồ mà cô đang mặc trên người đã phô diễn hết đường cong tinh tế trên cơ thể cô. Chiếc đầm dạ hội màu đỏ rượu với thiết kế cúp ngực đơn giản nhưng lại khoe trọn nước da trắng và cặp tuyết lê căng đầy của cô. Một đường xẻ táo bạo cao tận đùi khoe trọn đôi chân thon dài.
Thiết kế đính đá quý và pha lê vùng eo làm chiếc đầm đơn giản nhưng không đơn điệu, đơn giản nhưng không nhàm chán. Đồng thời tăng giá trị của sản phẩm. Chỉ những tín đồ hàng hiệu mới biết nó là mẫu thiết kế giới hạn và đắt đỏ cỡ nào.
Cô đi về phía anh, nhìn thấy dáng vẻ anh nhìn mình cũng không biết hình dung như thế nào. Chỉ sợ cô không hợp với chiếc váy này, cô lên tiếng hỏi cắt ngang sự ngẩn ngơ của anh.
- Thần, anh sao vậy? Em mặc thế này không đẹp sao?
Anh vội vàng phủ nhận.
- Không phải không đẹp, mà thật sự quá đẹp. Thật sự không muốn ai được nhìn ngắm vẻ đẹp này của em.
Cô đánh nhẹ vào lồng ngực anh vài cái, như trấn tỉnh cái vẻ không nghiêm chỉnh chút nào của anh.
Hai người lên xe rời đi. Chỉ chưa đầy mười lăm phút sau, chiếc xe đã dừng trước cổng khách sạn Dragon Asia. Một khách sạn năm sao đẳng cấp.
Đám phóng viên nhanh nhạy, chỉ nhìn vào chiếc xe Bugatti Chiron họ cũng biết người xuất hiện là ai. Mẫu siêu xe cực đắt này sản xuất chỉ đếm trên đầu ngón tay, và người duy nhất ở thành phố C này sở hữu chỉ có Âu Dương Chính Thần.
Ánh đèn và máy ảnh nhanh chóng quay hết về phía sự xuất hiện của anh.
Âu Dương Chính Thần mở cửa xe bước xuống. Chỉ một động tác cài lại cúc áo vest cũng ưu nhã và vô cùng thu hút. Bộ âu phục Armani màu đen tỉ mỉ đến từng đường may được khoác trên người anh quả nhiên là hoàn hảo, nhưng người mặc nó lại càng hoàn hảo hơn.
Anh vòng sang bên ghế phụ, mở cửa xe. Động tác che chắn ân cần tránh để cô đụng đầu càng khơi lên sự tò mò của đám phóng viên. Rốt cuộc là ai mà lại có diễm phúc đến vậy.
Một đôi chân thon dài xuất hiện, rồi tiếp theo là sự xuất hiện của Doãn Mạt Hy.
Máy ảnh không ngừng chớp nháy. Trước khung cảnh đó, Doãn Mạt Hy cũng chẳng có chút gì hoảng loạn. Cô chỉ là không thích đến những sự kiện kiểu này, chứ chút xíu này làm sao làm khó được cô.
Anh đưa tay mình ra cho cô khoác vào, hai người tiến bước vào trong, trả lại không gian cho những nhân vật khác xuất hiện, để cánh nhà báo còn có cái mà đưa tin.
Khi anh và cô xuất hiện ở sảnh chính khách sạn, cũng là nơi tổ chức sự kiện đấu giá quy mô lớn, cả sảnh khách sạn lại được một phen xôn xao.
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều đặt lên hết cả anh và cô. Có tò mò, có ghen tị, có ham muốn, có ganh ghét, có hiếu kỳ.. Nói chung mỗi người đều mang theo một ý niệm riêng của mình.
Âu Dương Chính Thần trước nay luôn là niềm khao khát của các tiểu thư, thiên kim tại cái thành phố C này. Chẳng ngạc nhiên khi họ nhìn anh bằng ánh mắt đầy si mê. Nhưng sự si mê đó lại đi kèm với ánh mắt ghen ghét đố kỵ dành cho Doãn Mạt Hy.
Đối với họ, Doãn Mạt Hy chỉ là một cô gái bình thường, có chút nhan sắc nhưng lạ mặt, không có xuất thân danh giá như bọn họ. Dựa vào đâu để xuất hiện bên cạnh một người đàn ông hoàn mỹ như anh. Còn đối với họ, cũng anh cả một cái nhìn cũng không thèm đếm xỉa.
Nhưng đối với cánh đàn ông thì hoàn toàn ngược lại. Bọn họ dường như mê mẩn trước vẻ đẹp của Doãn Mạt Hy. Một vẻ đẹp vô cùng cuốn hút và sắc sảo. Thân hình hoàn mỹ, lồi lõm đầy đủ. Ánh mắt sâu hút hồn, như muốn hút cả thế giới vào trong ánh mắt của mình.
Nói thì như vậy, nhưng khi cô xuất hiện cùng Âu Dương Chính Thần thì ánh mắt của họ cũng phần nào kiêng dè đi ít nhiều. Ai cũng biết Âu Dương Chính Thần không gần nữ sắc, trước nay tham gia sự kiện hay tiệc tùng lại cũng chẳng cần bạn nữ đi cùng. Hôm Doãn Mạt Hy xuất hiện bên cạnh anh. Người con gái ấy chính là không đơn giản. Nếu không muốn đắc tội với người đàn ông quyền lực nhất thành phố C này thì không nên đụng vào.
Anh và cô chẳng buồn quan tâm đến những ánh mắt đang quan sát mình một cách trắng trợn đầy khiếm nhã, cứ thế cùng nhau tiến vào sảnh.
Ở những nơi cần xã giao thế này, tuổi tác không quyết định tất cả, mà là địa vị. Bởi lẽ đó, chắc chắn, những người ở đây đều muốn lấy lòng Âu Dương Chính Thần Anh chẳng cần phải chủ động, bọn họ chắc chắn sẽ tự đến tìm anh bắt chuyện.