• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu để hỏi việc gì làm Doãn Mạt Hy hối hận nhất trong cuộc đời, có lẽ là việc cô đã đồng ý với anh sinh con.



Hai tháng nay, dựa vào cái cớ sinh con, ngày nào anh cũng tích cực hoạt động. Đêm nào cũng không buông tha cho cô. Buổi sáng hôm sau, Doãn Mạt Hy luôn thức dậy trong tình trạng mệt mỏi.



Hôm nay là cuối tuần, Âu Dương Chính Thần không phải đến công ty, anh lái xe chở cô qua nhà chính chơi với ba mẹ. Dĩ nhiên là ông bà rất vui rồi, từ ngày anh kết hôn, cả hai ông bà cùng quyết định sẽ không đi Mỹ nữa mà ở lại định cư trong nước luôn.



Từ sáng, Âu Dương phu nhân đã sai người làm chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, toàn là món cô thích. Cô cũng không biết kiếp trước mình tích được cái đức tu hành gì mà kiếp này có thể gả cho một người chồng tốt như anh, có một bà mẹ chồng nhất mực nuông chiều như bà.



Một nhà bốn người ăn cơm vô cùng vui vẻ. Anh chẳng khác gì đóng vai trò người gắp thức ăn cho cô. Những món hàng ngày cô thích, món nào anh cũng gắp cho cô rất nhiều.



Anh gắp cho cô một miếng cá hấp chanh đặt vào bát, cô hí hửng muốn cho ngay vào miệng. Nhưng chỉ vừa gắp miếng cá lên ruột gan cô như đánh lộn, cảm giác cồn cào làm cô vô cùng khó chịu và buồn nôn.



Cô bịt miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh, làm anh cũng hốt hoảng chạy theo sau. Thế là bữa cơm vừa rồi còn chưa kịp tiêu hóa đã bí cô nôn sạch ra ngoài.



Anh dìu cô mặt mũi bơ phờ ngồi xuống ghế, mà anh thì không giấu được sự lo lắng trên khuôn mặt mình. Trái ngược với anh, Âu Dương phu nhân mặt mày hớn hở hỏi cô.



- Tiểu Hy, tháng này dì cả của con tới chưa?



Cô ngớ người ra trước câu hỏi của bà.



- Chưa mẹ ạ, không lẽ....



- Phải rồi đó, con lên phòng nghỉ ngơi chút đi, chiều mẹ đưa con đi khám cho chắc.



Anh chẳng hiểu hai người phụ nữ đang nói gì, nhưng lại lo lắng dìu cô lên phòng nghỉ ngơi.



Buổi chiều, sau khi nhờ người sắp xếp, anh lái xe cùng với bà đưa cô đến bệnh viện khám. Vì có sự sắp xếp từ trước nên ba người không phải chờ đợi, mà chỉ cần vào khám luôn.



Trong phòng khám, vị bác sĩ đang chăm chú nhìn rất kỹ vào hình ảnh hiển thị trên màn hình vi tính của máy siêu âm rồi mới cẩn thận đưa ra kết luận.



- Chúc mừng gia đình, thiếu phu nhân đã có thai được 6 tuần rồi.



- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.



Cả hai người không giấu được niềm vui, còn Doãn Mạt Hy vẫn không tin được là mình sắp làm mẹ. Âu Dương phu nhân còn gọi điện báo tin cho Tôn phu nhân về niềm vui này.



Khi cả ba người từ bệnh viện về nhà chính Âu Dương gia thì mẹ cô, Tôn Hồng Lỗi cả Cẩm Linh biết tin cũng đã có mặt để chúc mừng.



Nhưng mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu. Ba tháng đầu tin của thai kỳ, Doãn Mạt Hy nghén nên hầu như không ăn được gì nhiều làm cho Âu Dương Chính Thần vô cùng lo lắng. Anh quyết định dọn về nhà chính ở để tiện cho Âu Dương phu nhân chăm sóc cô. Dù sao bà cũng là người từng trải, nhiều kinh nghiệm hơn anh.



Cũng may qua ba tháng đầu cô không còn nghẹn nữa, ăn uống cũng ngon miệng hơn, nên nhìn cô mũm mĩm ra hẳn. Cả nhà ai cũng như vừa trút được gánh nặng trong lòng vậy.



Bụng của Doãn Mạt Hy to lên rất nhanh chóng, vì bác sĩ nói cô mang thai đôi, nên bụng to nhanh hơn cũng là bình thường. Cả nhà lại được một phen nữ vui mừng, đúng là niềm vui nhân đôi.1



Việc cô mang thai đôi thì cả nhà ai cũng biết. Nhưng việc giới tính của thai nhi thì không ai tò mò. Vì cả nhà đều tâm niệm một điều, con cái là lộc trời cho, trai hay gái đều đáng quý. Chính vì vậy, trong suốt thai kỳ, bao nhiêu lần đi khám thai, nhưng họ không bao giờ hỏi xem thai nhi là trai hay gái.



Trong thời gian cô mang thai thì đám cưới của Cẩm Linh và Lăng Vũ cũng đã diễn ra. Tuy không tráng lệ như đám cưới của cô và anh, nhưng Lăng Vũ cũng đã cho Cẩm Linh một đám cưới tốt nhất có thể đối với hắn. Nhưng nói chung là cả hai đều cảm nhận được tình cảm của đối phương là tốt nhất.



Doãn Mạt Hy mới bầu được năm tháng mà nhìn vào bụng cứ nghĩ đã mang thai tháng thứ bảy rồi, đi đứng và sinh hoạt cũng bất tiện hơn. Âu Dương Chính Thần đã nhờ Âu Dương lão gia giúp anh điều hành tập đoàn, nghỉ thẳng ở nhà chăm sóc cô.



Phải nói anh là một người chồng vô cùng chu đáo. Anh để ý từng bữa ăn giấc ngủ của cô, cho đến việc giúp cô vệ sinh cá nhân. Với cái bụng lớn của cô, anh chỉ sợ nhà tắm nhiều nước trơn trượt mà thôi. Đến cả việc cô mang thai những tháng cuối, thường xuyên bị chuột rút chân anh cũng để ý.



Buổi tối trước khi đi ngủ, anh sẽ giúp cô xoa bóp chân một cách kỹ càng, giúp các cơ chân được thả lỏng, cô không những không bị chuột rút nữa, mà ngủ cũng ngon và sâu giấc hơn.



Cuối cùng, cái ngày sau hơn chín tháng mong đợi cũng đã đến.



Sau bữa sáng, Doãn Mạt Hy thấy nửa thân dưới của mình như muốn bại liệt, nhấc chân đi cùng khó khăn vì đã mỏi nhừ, bụng cô bắt đầu truyền đến những cơn đau ngắt quãng.



Âu Dương Chính Thần từ trong bếp trở ra với ly sữa ấm trên tay, thấy mặt mày cô nhăn nhó, trán đã lấm tấm mồ hôi đang ngồi như sofa thì không khỏi lo lắng.



- Hy Hy, em sao vậy?



- Thần, em đau bụng, hình như là sắp sinh rồi.



- Được, vậy anh lập tự đưa em vào bệnh viện.



Anh gọi lớn Âu Dương phu nhân từ trên nhà chuẩn bị đồ đạc mang vào viện cho cô. Còn bản thân thì bế cô ra xe chạy thẳng đến bệnh viện.



Trước cửa phòng sinh, tất cả mọi người đều đã đông mặt đủ đoàn, từ ba mẹ Âu Dương, cho đến mẹ Tôn và Tôn Hồng Lỗi. Cô bạn thân Cẩm Linh đương nhiên cũng không thể vắng mặt. Hoắc Bân cũng đến, ông luôn coi cô như con gái. Mà con gái đang bước một chân vào quỷ môn quan sao ông có thể không lo lắng.



Âu Dương Chính Thần không ngừng đi qua lại trước cửa phòng sinh làm mọi người thêm rối trí và lo lắng. Âu Dương phu nhân vì thế mà gắt lên.



- Con có thể đứng yên một chỗ được không? Con làm mọi người chóng cả mặt.



Miễn cưỡng lắm, anh mới trấn tĩnh bản thân đứng yên một chỗ được.



Một tiếng sau, trong phòng sinh truyền ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Một đứa, rồi mười lăm phút sau lại thêm một đứa. Niềm vui của mọi người như vỡ òa.



Hai cô Y tá bế hai đứa trẻ còn đỏ hỏn bọc trong chiếc chăn nhỏ. Vì sinh đôi nên hai đứa trẻ không được lớn cho lắm, một đứa chỉ được hai cân tư, đứa còn lại chỉ có hai cân ba. Nhưng điểm tốt là cả hai đứa đều khỏe mạnh. Y tá vui vẻ thông báo với mọi người.



- Chúc mừng gia đình, sản phụ đã mẹ tròn con vuông. Hai đứa trẻ là con trai.1



Anh chỉ nhìn qua hai đứa trẻ, chẳng buồn bế chúng lấy một cái đã chạy vào phòng sinh của cô.



Cô vừa trải qua một trận vượt cạn khó khăn, nên hoàn toàn mệt mỏi. Anh nắm lấy tay cô, dịu dàng vuốt mái tóc đã rối lòa xòa của cô. Đặt lên trán cô một nụ hôn.



- Bà xã, cảm ơn em.



Cô được chuyển xuống phòng hồi sức, hai đứa trẻ cũng được mang đến cùng với mẹ. Dù chỉ là những đứa trẻ số sinh, nhưng đường nét tuấn tú trên khuôn mặt đã vô cùng rõ ràng, vô cùng giống anh.



Mọi người kêu cô và anh đặt tên cho con, nhưng hai người nhất thời chưa nghĩ ra được. Thế là ông nội bé nhiễm nhiên tranh luôn trọng trách này.



- Âu Dương Nhất Thiên và Âu Dương Minh Dạ, hai đứa thấy hai cái tên này thế nào?



- Dạ được ba ạ.



- Vậy thống nhất thế nhé, anh trai sẽ là Âu Dương Nhất Thiên, còn em là Âu Dương Minh Dạ nhé.



Cuộc sống cứ thế vui vẻ trôi qua, gia đình nhỏ ngày nào bây giờ đã có tận bốn thành viên. Sau lần sinh đó, Âu Dương Chính Thần không cho cô sinh thêm nữa, vì việc tranh sủng với hai đứa con thôi cũng đủ khiến anh đau đầu. Nếu sinh nữa chắc cô cho anh ra rìa mất.



Cũng may mà ông bà nội và bà ngoại với cậu của chúng vô cùng yêu quý cháu. Hai đứa chỉ được khoảng hai tuổi, anh đã đẩy chúng đi. Cứ nhà ông bà nội ít hôm, lại bà ngoại với cậu ít hôm. Nhưng mọi người lại không hề than phiền mà vô cùng vui vẻ.



Còn ai kia mặt dày bị nói mãi cũng chẳng ngại, cứ đuổi con đi để tìm cơ hội " Hâm nóng tình cảm" với vợ. Thật là hết nói nổi.



Thời gian như một dòng chảy vô tận, không chờ đợi cũng chẳng khoan dung. Trên dòng chảy đó, có những người vì vội vàng, vì chấp niệm của bản thân mà bỏ qua mất đi những điều tốt đẹp. Nhưng cũng có những người đủ sáng suốt và biết thỏa mãn để trân trọng những gì mình đang có, nắm bắt lấy cơ hội giành hạnh phúc của mình.



Giữa người với người, thứ gắn kết duy nhất chính là tình cảm. Chỉ có tình cảm chân thành, mới rút ngắn được khoảng cách trái tim đến trái tim.



Đừng nghĩ rằng tình yêu có xứng đáng, mà hãy nghĩ rằng mình đã xứng đáng để được yêu.



HOÀN CHÍNH VĂN...



*/*----- Loài hoa quỷ dữ -----*/*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang