- Âu tổng, anh chờ em có lâu không?
Vẫn chất giọng lãnh cảm hằng ngày, anh không mặn không nhạt đáp.
- Không lâu lâu, tôi chỉ vừa tới.
Phục vụ được dặn dò từ trước nhanh chóng mang đồ ăn đến trước mặt hai người. Khui chai rượu vang đắt tiền rốt vào hai ly rồi mới cung kính rời đi.
Không gian lãng mạn, rượu vang đỏ sóng sánh. Đây chính là bữa tối lãng mạn dưới ánh nến mà bất cứ cô gái nào cũng mơ ước ít nhất được trải qua một lần trong đời.
Chắc chắn bây giờ Lam Nhã Huyền đang vô cùng ảo tưởng trước những gì mà anh chuẩn bị. Hai người cùng nâng ly rượu chúc mừng cho buổi gặp mặt. Nhưng hai tâm trí lại đang mãi theo đuổi hai ý nghĩ khác nhau. Mỗi người đều cảm thấy thỏa mãn với suy nghĩ riêng của mình.
Ả thật sự như muốn thả trôi hồn mình vào người đàn ông trước mặt. Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn sức hút có sức hút. Cần tiền tài có tiền tài, bảo sao phụ nữ không mê đắm cho được.
Ả ưu nhã cắt từng miếng nhỏ thịt bò, thưởng thức món bò beefsteak thượng hạng. Tuy nhiên, ánh mắt của ả lại không nằm trên đĩa thức ăn, mà rơi hết lên người anh rồi. Trái lại anh vẫn rất điềm nhiên, không hề đụng vào thức ăn dù chỉ là một miếng.
Từ đầu đến cuối, bàn tay thon dài của anh vẫn giữ nguyên ly rượu, thỉnh thoảng sẽ nhấp một ngụm nhỏ. Thời gian cứ như nhỏ giọt trôi đối với anh vậy. Anh như một con báo đi săn trong bóng đêm được ngụy trang kỹ lưỡng, thích thú nhìn con mồi đang thưởng thức bữa ăn, mà không hề hay biết nó sắp trở thành bữa ăn tiếp theo cho con thú săn mồi.
Chỉ không lâu sau đó, Lam Nhã Huyền bắt đầu thấy người mình nóng dần lên. Cái cảm giác như có lửa nhen nhóm lên từ trong lòng thật khó chịu. Càng ngồi càng nóng, lòng càng rạo rực. Càng ngày thần trí càng mơ hồ.
Ả không biết tự khi nào anh đã đi đến gần bên cạnh, hơi tà mị anh ghé gần vào tai ả nói nhỏ.
- Sao vậy, khó chịu ở đâu à?
Anh còn trêu ngươi thổi vào tai ả một luồng hơi, vì anh biết đích xác ả đang bị gì. Vừa cảm nhận được luồng hơi ấm nóng đó, cộng thêm với khoảng cách gần, mùi hương nam tính của anh cứ thế mà sộc thẳng vào mùi ả. Hơn lúc nào hết, trong người ả càng khó chịu hơn. Thậm chí ả còn tưởng tượng được máu trong người mình muốn sôi trào lên rồi.
Ả chỉ biết nhắm mắt gật đầu," ừm, ừm" thay cho câu trả lời. Hai bàn tay rất muốn đưa ra để níu lấy anh nhưng lại không dám. Chỉ dám tự siết chặt đến mức đau đớn.
Anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ả, mà trong lòng không ngừng sung sướng một phen. Ai bảo ả có gan đụng vào người phụ nữ của anh cơ chứ, dám hạ thuốc cô. Đã vậy anh cũng phải cho cô ta chịu chút dằn vặt chứ. Nhưng thuốc mà anh dành cho ả không phải là thuốc mê nữa mà là thuốc kích dục. Anh muốn ả từ từ nếm trải cái cảm giác bứt rứt ấy. Nhưng không chỉ có thế, trò vui còn đang ở đằng sau nữa kìa. Anh tà mị nói thêm.
- Có muốn rời khỏi đây một chút cho thoải mái không?
- Được, nghe anh.
Anh và ả cùng nhau rời khỏi nhà hàng. Lăng Vũ vẫn đứng chờ sẵn ở ngoài xe. Thấy anh và ả đi ra, hắn biết mọi chuyện vẫn nằm trong dự liệu. Hắn trực tiếp mở cửa xe cho anh và cô. Anh ngồi vào trước, ả ngồi vào sau.
Không biết là vô tình hay có ý, nhưng khi ngồi vào ả đã ngã trọn lên người anh. Chuyện này không nằm trong dự liệu, anh giật mình đẩy mạnh ả ra, làm ả va vào cửa xe một cách đau điếng. Nhưng người lên tiếng xin lỗi lại không phải anh mà là ả.
- Âu tổng, xin lỗi anh, em không cố ý.
Anh không đáp, khuôn mặt cũng không phô bày ra bất cứ biểu cảm gì. Bình sinh anh đã không thích phụ nữ đụng vào mình. Từ trước đến nay, ngoài Doãn Mạt Hy và mẹ anh ra, ai đụng vào anh cũng thấy khó chịu ra mặt. Nhất là khi người đó lại là người mà anh đang muốn tiễn về chầu diêm vương như Lam Nhã Huyền.
Chỉ một lát sau, xe đã dừng trước khách sạn Phong Thần, một trong những khách sạn thuộc sở hữu của tập đoàn JNP.
Ngước nhìn khách sạn trước mặt, theo tư duy của ả thì ả có hơi ngạc nhiên. Không lẽ chỉ mới lần đầu gặp mặt mà anh đã muốn làm chuyện đó với ả rồi. Tuy nhiên, nếu anh muốn thật thì ả cũng không từ chối. Cái cảm giác được rên rỉ, sung sướng dưới thân anh ả ước còn không được ý chứ. Ả lên tiếng hỏi.
- Âu tổng, đây là?
- Không phải giám đốc Lam khó chịu sao? Tôi đưa cô đến đây nghỉ ngơi. Sao, không dám? Hay nghĩ tôi sẽ làm gì giám đốc Lam?
Như bị bắt đúng thóp, ả lắp bắp không nên câu. Một mực từ chối những suy nghĩ của mình trong đầu.
- Không phải đâu. Em sao có thể nghĩ về anh như vậy được chứ?
- Vậy thì tốt, chúng ta vào thôi.
- Được.
Mọi chuyện như đã được sắp đặt sẵn từ trước. Lăng Vũ nhanh chóng đi trước mở sẵn thang máy. Đích đến của họ là tầng 22. Cả căn phòng khách sạn rộng lớn, cánh cửa phòng vừa được mở ra, ả ngay lập tức đã thấy hoang mang.
- Âu tổng, sao trong phòng nhiều người vậy?
- Tôi chuẩn bị sẵn để chăm sóc giám đốc Lam đó. Sao, cô không hài lòng?
Nhìn khuôn mặt anh giờ đây đã trở nên lạnh đến vô cảm, lại nhìn qua bốn người đàn ông to cao, lực lưỡng đang đứng chờ sẵn, một nỗi sợ mơ hồ đang dần xâm chiếm trong lòng ả. Ả muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng cảnh cửa phòng đã được khóa chặt từ lúc nào, và Lăng Vũ còn đang đứng chờ sẵn như cửa. Anh gằn giọng.
- Còn đứng đực ra đấy cả làm gì. Không mau đến phục vụ giám đốc Lam của chúng ta đi.
Bốn người đàn ông thô bạo túm lấy cô ả, thả mạnh giường. Cô ả hoảng loạn, cả kinh kêu lên.
- Các người định làm gì? Âu tổng, giúp em.
Trái với thái độ dửng dưng của ả, anh lại tỏ ra quá thản nhiên. Anh điềm nhiên trả lời.
- Rốt cuộc mấy người có làm được việc không vậy? Sao lại để cô ta ồn ào thế. Chút viêc cỏn con cũng làm không xong là sao?
Dứt lời của anh, ngay lập tức ả đã nhận được hai cái tát đau điếng. Lực đạo mà bọn chúng sử dụng không hề nhỏ. Ả cảm thấy chỗ vừa bị tát như mất luôn cảm giác, đầu óc tê lên rần rần không chân thực.
Bốn người đàn ông lao vào, xé rách bộ váy đắt tiền mà ả đã cố công chuẩn bị. Ả muốn đẩy mạnh bọn chúng ra, nhưng cơ thể ả lại hoàn toàn ngược lại. Cái cơ thể đang nóng rực của ả, lại cảm thấy mát mẻ dễ chịu khi bị những bàn tay mà ả gọi là dơ bẩn kia chạm vào.
Khi mà bàn tay ấy nhào nặn đôi tuyết lê căng đầy của ả, ả bất giác rên lên thành tiếng " ưm" thoải mái. Nhưng giây sau ả đã thấy khinh bỉ chính hành động của mình. Tự cắn vào môi mình đến bật máu. Ả thậm chí không có cơ hội để mà phản kháng trước bốn người đàn ông to cao lực lưỡng này.
Dù có độc ác đến đâu, ả cũng là đàn bà. Sao có thể chấp nhận bản thân bị người khác khi dễ như vậy. Ả cố gắng nói từng câu đứt đoạn với anh. Cố gắng lắm mới thành lời khi mà bản thân đang bị dục vọng xâm chiếm.
- Âu tổng, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?
Anh cười khinh bỉ trước câu hỏi không thể ngu ngốc hơn được nữa của ả.
- Vì sao à? Lam Nhã Huyền, cô đang giả ngu với tôi phải không? Không phải cô thích hạ thuốc người khác lắm sao? Muốn người ta bị vấy bẩn lắm sao? Thế thì cô cũng phải nến thử chút cảm giác đi chứ.
- Anh... anh.. tôi không hiểu anh đang nói gì?
- Cô không cần hiểu, chỉ cần nhớ ba chữ Doãn Mạt Hy là được. Ai dám làm tổn thương đến cô ấy, Âu Dương Chính Thần tôi sẽ trả lại gấp mười.
Bây giờ thì ả biết rồi, hiểu rồi. Những gì anh làm ngày hôm nay với ả, chỉ vì muốn ả cảm thấy nhục nhã hơn mà thôi. Kể ra cái kiểu trả thù của anh cũng thật là độc ác quá đi. Thà rằng cứ một phát súng, còn thấy nhẹ nhàng hơn. Còn hơn cái kiểu cứ dằn vặt người ta như thế này.
Anh quay người rời đi, nhưng trước khi đi còn dặn dò lại làm ả như chết đứng.
- Nhớ chăm sóc cô ta cho cẩn thận. Phải làm cho cô ta " Thật sung sướng" hiểu không?
" Cạch" cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc bóng dáng của người đàn ông hoàn toàn biến mất sau cánh cửa đó. Cuộc đời của Lam Nhã Huyền, có chết cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị hủy hoại trong tay chính người đàn ông mà mình ái mộ. Thật nực cười.
Tuy nhiên, dù biết là nhục nhã, nhưng khi mà thuốc kích dục đã hoàn toàn đẩy tâm trí của ả đi xa, ả chỉ biết uốn éo, sung sướng rên rỉ dưới thân của những người đàn ông xa lạ ấy.
Không biết qua bao nhiêu lần, làm biết bao nhiêu lần, chỉ biết ả như một nô lệ của tình dục vào lúc này. Từ không tự nguyện, đến tham luyến. Nếu sau khi thuốc hết tác dụng, và ả nhớ lại cái dáng vẻ dâm đãng lúc này của mình thì ả sẽ cảm thấy như thế nào. Thật bẩn thỉu, hay thật đáng thương đây.
Cứ như thế, cuộc vui giữa những người xa lạ chỉ tạm dừng, khi cô ả không còn cơ sức chịu đựng. Ả lịm đi hoàn toàn vì mệt mỏi. Bốn người đàn ông kia hoàn thành nhiên vụ thì ung dung mặc đồ rời đi. Bỏ lại mình Lam Nhã Huyền nằm không một mảnh vải che thân trên giường.
Ai rồi cũng sẽ phải trả giá vì những gì mình đã làm, nhưng cái giá như thế này có gọi là đắt quá không? Xin thưa là không hề đắt nhé. Vì mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, chuyện vui còn ở phía sau nữa kìa.