Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần (Bản dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tháng sau, phủ thống lĩnh của thành Dương Châu rực rỡ hẳn lên, giống như một cái thành nhỏ được xây dựng ở trong thành Dương Châu.

So với phủ thống lĩnh trước kia, diện tích hiện nay đã mở rộng hơn mấy lần, trong đó cung điện lầu các được dựng lên ngạo nghễ. Một tòa thành uy vũ tọa lạc trong phủ thống lĩnh, làm cho phủ thống lĩnh tràn ngập không khí bá đạo uy nghiêm.

Vậy mà như thế dường như còn chưa đủ, phía trước phủ thống lĩnh còn không cho để hàng rào, vì vẫn là để khuếch trương.

Ngoại trừ thống lĩnh Xích Huyết thiết kỵ được xây dựng ở bên ngoài phủ, trong phủ thống lĩnh ngoại vi còn có nhiều người khác nữa, những người này đều là do phủ thống lĩnh khuếch trương quân sĩ triệu tập tới, cũng có một số người là do tự nguyện mà đến.

Giờ phút này, trong thành Dương Châu tất cả mọi người đều muốn đến phủ thống lĩnh, họ cam tâm tình nguyện làm việc, bởi vì ngày nay phủ thành chủ ẩn chứa nguyên khí cực kỳ nồng đậm, mà phủ thống lĩnh thì lại nằm ngay ở chính giữa nguyên khí thiên địa, ở dưới hoàn cảnh này võ giả sẽ có được những kết quả rất tốt.

Cơ sở tu luyện võ đạo chính là nguyên khí thiên địa, hấp thu nguyên khí thiên địa có thể thay đổi gân cốt huyết mạch, làm tăng lên thực lực của người học võ, không có một người học võ nào lại cự tuyệt nguyên khí thiên địa.

Mà ở trong thành Dương Châu, nguyên thạch có được cũng không phải là nhiều, người muốn trực tiếp lấy nguyên thạch tu luyện lại càng vô cùng xa xỉ. Bọn họ chỉ có thể thông qua hấp thu nguyên khí thiên địa trong không khí để nâng cao tu vi, vậy mà nay chỉ cần ở trong thống lĩnh phủ là bọn họ có cơ hội đắm chìm trong giữa nguyên khí thiên địa, mặc dù là lao động thì cũng có thể rất ưu việt, buổi tối nghỉ ngơi là lúc bọn họ có thể ở bên ngoài phủ thống lĩnh để tu luyện.

Hiện nay phủ thống lĩnh đã chia ra làm ngoại phủ và nội phủ, nội phủ mới là trung tâm phủ thống lĩnh, ngoại trừ Xích Huyết Thiết kỵ, bất luận kẻ nào cũng không thể được vào bên trong, đó là quy tắc rất nghiêm ngặt, ai vi phạm sẽ phải chết.

Lúc này, bên trong phủ thống lĩnh có vài đạo thiết kỵ từ trong đó phóng ra, giống như là một cơn lốc hướng ra bên ngoài phủ, chỉ trong một loáng, như một ánh chớp phóng đi khỏi phủ thống lĩnh. - Đó là thống lĩnh Lâm Phong, thật giỏi, thật anh tuấn, quả nhiên là tuổi trẻ anh hùng.

- Đúng, quả nhiên là đúng như tin đồn, ta không nghĩ rằng ta lại còn có được may mắn nhìn thấy thống lĩnh Lâm Phong.

Đám người bận rộn bên ngoài phủ, nhìn thấy những đạo thiết kỵ này phóng ra, hai tròng mắt phóng ra nhè nhẹ những tia hào quang hưng phấn. Giờ đây ở thành Dương châu, Lâm Phong đã trở thành thần thoại, được vô số người truyền tụng, có thể được nhìn thấy Lâm Phong là bọn họ đã cảm thấy là một vinh dự đặc biệt, hơn nữa từ khi Lâm Phong được phong Xích Huyết hầu, bọn họ lại càng thích gọi thống lĩnh Lâm Phong.

Hai chữ thống lĩnh càng uy nghiêm, có khí phách, thể hiện thân phận của Lâm Phong.

- Đúng rồi, ngươi có thấy hay không, người phụ nữ bên cạnh thống lĩnh mang vải lụa mỏng che mặt, giống y như là tiên nữ giáng trần.

- Đương nhiên là thấy, tuy rằng không nhìn thấy dung nhan, nhưng có thể đoán được, nhất định là một tuyệt thế giai nhân. Thống lĩnh là loại người nào, người phụ nữ của hắn làm sao có thể kém được, nhất định là phải xứng đôi với thống lĩnh rồi.

Khi những người này còn đang bàn tán thì thiết kỵ của Lâm Phong đã ra đến cửa phủ.

- Mộng Tình, bọn họ đều nói nàng là nữ nhân của ta.

Lâm Phong ngồi trên chiến mã đang sải bước, hắn nhìn thoáng qua Mộng Tình đang sóng vai cùng đi, khóe miệng lộ ra một nụ cười thú vị. Những lời nói của những người vừa rồi thực sự rõ ràng đã bay vào trong tai của hắn.

Mộng Tình khẽ liếc nhìn Lâm Phong một cái, vẫn không nói gì. Đoàn thiết kỵ chạy ra phía cửa phủ rồi tiếp tục chạy ra ngoài thành Dương Châu, đi tới một con đường cổ rộng mênh mang.

Thành cổ Thiên Lạc, đây chính là ngôi thành cổ đã có ngàn vạn năm lịch sử lịch sử, cực kỳ lâu đời.

Tòa thành cổ hùng vĩ mênh mông này, mặc dù đã trải qua một thời gian thử thách lâu dài cùng năm tháng nhưng vẫn mang theo nồng đậm hương vị cổ kính. Trên cửa thành cổ Thiên Lạc điêu khắc những con yêu thú cực kỳ đẹp mắt không gì sánh được, đó chính là Thần yêu thú trong truyền thuyết, Phượng Hoàng, sau lưng mọc lên đôi cánh bằng lửa mang đậm hơi thở thời cổ xưa.

Thành cổ Thiên Lạc còn có một tên nữa, đó là thành Phượng Hoàng.

Thành cổ Thiên Lạc nằm ở miền trung của nước Tuyết Nguyệt, bốn phía đều là sa mạc cổ, cát vàng cuồn cuộn mênh mông vô bờ, nhưng những dải cát vàng vô tận này cũng không có ảnh hưởng gì đến sự phồn hoa của tòa thành này. Tòa thành cổ này là nơi giao dịch có quy mô lớn nhất ở trong nước Tuyết Nguyệt, tuyệt đại đa số sản nghiệp của tòa thành đều là do giao dịch mà có.

Người bản địa của thành cổ Thiên Lạc có rất ít, từ thượng cổ lưu truyển lại, thậm chí có thể nói họ đã bị tuyệt diệt. Những người hiện nay, tuyệt đại đa số đều là người ngoại lai, tới nơi này tiến hành giao dịch, tìm lấy những vật mà mình ngưỡng mộ.

Ở nước Tuyết Nguyệt có một câu nói, nếu là ngươi muốn có được vật gì, đi đến thành cổ Thiên Lạc, ngươi nhất định sẽ tìm được.

Có người còn nói, thành cổ Thiên Lạc là thành trì có lực lượng bình quân mạnh mẽ nhất trong nước Tuyết Nguyệt. Những người có khí vũ cảnh giới thấp đều cảm thấy ngượng ngùng khi phải đến thành cổ này, nơi này tùy thời tùy chỗ, lúc nào cũng đều có khả năng xuất hiện cường giả.

Có lẽ người đi trên đường chỉ cần nhìn thấy một người có đội nón lá rộng vành, đó chính là cường giả cao tầng, thậm chí có thể là một cường giả cảnh giới Huyền Vũ, đây cũng là chỗ hấp dẫn của tòa thành cổ này.

Lúc này, ở bên ngoài thành cổ Thiên Lạc, trong giữa biển cát vàng, có một đoàn thiết kỵ đạp lên cát vàng cuồn cuộn đang chạy tới hướng thành cổ. Đoàn người này chỉ có ba người, đó chính là bọn Lâm Phong.

Lâm Phong cùng với Mộng Tình ngồi ở hai con ngựa đi trước, còn có một người mang theo mặt nạ, đó là Bá Đao thì theo sát ở phía sau. Ánh mắt thu vào, giờ đây Bá Đao hình như muốn đem khí phách trên người mình thu lại, không tùy ý phóng thích ra ngoài. - Mộng Tình, thành cổ Thiên Lạc là một thành cổ khai phóng nhất của nước Tuyết Nguyệt, có thể tùy ý ra vào nhưng bên trong thì cũng rất tàn khốc, người bình thường ở bên trong thành cổ cũng dám cởi mở quá mức.

Lâm Phong nói với Mộng Tình, Mộng Tình đổi với thế giới này vẫn muốn lạ lẫm hơn so với hắn, cho nên hắn sẽ tận lực hơn, nói cho Mộng Tình biết rõ mọi sự tình. - Ừm.

Mộng Tình khe khẽ gật đầu, ánh mắt Lâm Phong chuyển qua lại nhìn về phía trước, chỉ thấy từ phía bên trái bọn họ có hai thiết kỵ phóng ra, chạy ở phía trước bọn họ tiến vào bên trong thành cổ. - Hai cường giả Linh Vũ cảnh tầng chín.

Từ phía sau, Bá Đao nói nhỏ một tiếng làm cho ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ lại, hai người tùy ý xuất hiện đều là Linh Vũ cảnh tầng chín, thành cổ Thiên Lạc quả nhiên là danh bất hư truyền.

Lúc này, đám người của Lâm Phong cũng đã chạy ra khỏi biển cát vàng, đang bước trên những tảng đá xanh trên mặt đất lao về hướng cửa thành Phượng Hoàng.

Nhưng cũng đồng thời lúc này, ở phía trên cửa thành có hai đạo thân ảnh lăng không giáng xuống, chắn ở trước cửa thành.

Ba người Lâm Phong ghìm chặt chiến mã, đôi móng trước của chiến mã giơ lên cao, lập tức lắc lư nguyên tại chỗ, nhìn hai thân hình chắn ở phía trước. Đó là hai người đàn ông chừng ba mươi tuổi, một người mang một sắc mặt hơi hơi lạnh lùng, vẻ mặt âm trầm, còn một người khác thì lại lộ ra một nụ cười gian giảo, vừa nhìn thấy có thể biết ngay, đó không phải là người lương thiện. - Có việc gi?

Lâm Phong nhìn hai thân hình này, lạnh nhạt cất tiếng hỏi.

- Bước vào thành cổ Thiên Lạc, mỗi người phải giao nộp mười miếng nguyên thạch trung phẩm, các ngươi có ba người, phải giao nộp ba mươi miếng nguyên thạch trung phẩm, nếu không thì ba trăm miếng nguyên thạch hạ phẩm cũng có thể được.

Người mang trên mặt nụ cười gian giảo kia lạnh nhạt nói, làm cho Lâm Phong phải nhướng mày.

- Thành cổ Thiên Lạc là một tòa thành tự do đi lại, tự nhiên từ khi nào mà vào thành lại phải giao nộp nguyên thạch, hơn nữa cho dù là phải giao nộp thì cũng dựa vào cái gì mà đưa cho hai người các ngươi?

Lâm Phong cất giọng lạnh nhạt nói.

- Bảo ngươi giao nguyên thạch thì ngươi giao nguyên thạch, sao còn phải nhiểu lời vô nghĩa như thế.

Người kia nghe Lâm Phong nói thì tức giận quát một tiếng, giọng nói lạnh như băng.

Sắc mặt Lâm Phong biến thành lạnh lùng, vừa rồi có hai người đi vào trong thành, hai người này không ngăn cản, vậy mà khi ba người hắn đi tới thì đối phương lại xuất hiện, thực hiển nhiên bọn chúng tưởng ba người bọn họ là quả hồng mềm.

Thành cổ Thiên Lạc quả nhiên là thiên đường của cường giả, là địa ngục của kẻ yếu.

- Nếu ta không giao thì sao?

Lâm Phong thản nhiên hỏi.

- Không giao?

Người đàn ông có nụ cười giảo hoạt kia lạnh nhạt cười. Thành cổ Thiên Lạc này tuy rằng phần đông là cường giả, nhưng mà cũng không phải toàn bộ đều là cường giả, tỷ như Lâm Phong, còn trẻ tuổi như thế này, cho dù thiên phú có tốt đến mấy, năng lực có mạnh mẽ đến mấy, thì những người như thế này cũng là đối tượng cho bọn họ xuống tay.

Ở chỗ này, gác cái cổng thành này, ép lấy một ít nguyên thạch, có thể kiếm được nguyên thạch vô cùng dễ dàng, bởi vì người qua lại thành cổ trên người đều có chút ít của cải. - Nếu không giao, chết!

Tên đàn ông trầm mặc lạnh lùng kia thản nhiên nói, trên người một cỗ sát ý phóng thích ra, cực kỳ lạnh lẽo.

- Ba mươi miếng nguyên thạch trung phẩm đổi ba mạng người, ngươi đã suy xét kỹ chưa?

Người đàn ông có nụ cười gian giảo lại lên tiếng hỏi một lần nữa, trên mặt y tà khí càng ngày càng thịnh.

- Không cần, ta đã suy nghĩ kỹ rồi.

Lâm Phong xoay người giục ngựa hướng tới phía trước phóng đi vài bước, hai người kia cười lạnh nói:

- Đã như thế còn muốn chạy?

Tuy nhiên khi bọn chúng vừa dứt lời, Bá Đao giục ngựa hướng tới phía trước, hơi thở đang thu vào lập tức trong nháy mắt nở rộ, Bá Đao khí vô cùng mạnh hóa thành đao thực chất, lạnh lùng băng hàn.

Hai người kia sắc mặt kịch biến, thật là bá đạo, đao khí đây là đao thế, hơn nữa hơi thở của đối phương là Linh Vũ cảnh tầng bảy, có cùng cảnh giới với bọn họ. - Giết.

Khẽ quát một tiếng, đôi mắt hai người kia tuyệt vọng soi mói nhìn đối phương, một chút ánh sáng lóe ra trong hư không do Bá Đao đao mang lại, chém xuống hai cái đầu.

Mặt Bá Đao không có một chút thay đổi.

-Đi. Lâm Phong nói nhẹ một câu giục ngựa hướng về phía trước, ba người sóng bước đi vào trong thành cổ.

Lúc này, ở bên phải có mấy thân hình sải bước tới, hai nam một nữ họ nhìn cái đầu lăn lộn trên mặt đất, bọn họ đều thở ra một hơi khí lạnh.

- Đao thật là lợi hại.

Người nữ kia thấp giọng nói, ba người bọn họ đã đi tới thành cổ Thiên Lạc, nhưng vừa rồi lại vừa vặn được xem:

- Người mang theo mặt nạ kia là loại người nào? Cảnh giới đao đã muốn khóa nhập thế, nghe nói người thứ hai đệ tử hạch tâm Hạo Nguyệt tông Đao công tử cũng lại thành cổ Thiên Lạc tìm đao, chắc là y thôi.

Nàng kia lại thì thào nói, lại nghe bên tai nam tử bên cạnh hỏi:

- Nếu y là Đao công tử thì hai người đi cùng với y là ai?

Thiếu nữ lắc lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu, lập tức ba người cũng cùng nhau tiến vào trong thành cổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK