Dịch: An Nhi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn:
Chớp mắt một ngày nữa lại trôi qua, cơn lốc sát khí vẫn còn tồn tại, thậm chí nó càng lúc càng mạnh.
Từ xa, người của học viện Thiên Nhất vẫn ngạc nhiên nhìn những cơn lốc sát khí đáng sợ bao phủ thiên địa, không ai dám bén mảng tới gần. Viện trưởng Yên Vũ Bình Sinh không biết là đang tu luyện công pháp gì mà sát khí lại kinh khủng đến vậy, dường như mà muốn giết hết sinh linh trong thiên hạ vậy.
Bọn họ không biết sắc mặt viện trưởng hùng mạnh Yên Vũ Bình Sinh của bọn họ lúc này tái nhợt như tờ giấy, hơi thở phập phồng bất định.
Hai ngày rồi, không ngờ Lâm Phong vừa nhập định liền không tỉnh lại, chỉ tĩnh lặng ngồi nhắm mắt như vậy suốt hai ngày. Nhưng sát khí tỏa ra từ người hắn càng lúc càng đậm, càng lúc càng khủng bố.
- Lâm Phong, nếu ngươi không tỉnh lại thì ta cũng không kiên trì được nữa.
Yên Vũ Bình Sinh gượng cười đầy ảo não, thầm nghĩ trong lòng, nhưng đôi tay ông vẫn không ngừng gẩy đàn, ý sát phạt tuôn ra không ngừng.
Sắc trời dần tối, nhiều người bắt đầu về nghỉ ngơi, xem ra viện trưởng tu luyện sẽ không dừng trong hôm nay.
Trong rừng đào, khí tức của Yên Vũ Bình Sinh càng lúc càng phập phồng dữ dội.
- Phốc!
- Keng…
Hai âm thanh rất nhỏ vang lên trong đem khuya, một giọt máu rơi xuống đất, đó là máu tươi phun ra từ trong miệng Yên Vũ Bình Sinh. Không phải là ông không kiên trì, mà là đã đạt tới cực hạn, máu tươi đỏ sẫm phun lên dây đàn, khiến một sợi dây đàn đứt lìa.
Khúc Thiên Địa Tiêu Sát đã ngừng lại, nhưng cơn lốc sát khí khiến lòng người chấn động vẫn đang quay cuồng.
Hơi thở Yên Vũ Bình Sinh dần ổn định, ông nhìn Lâm Phong đang nhắm mắt trước mặt mình thì lắc đầu. Không ngờ Lâm Phong vẫn còn chưa tỉnh lại, không biết khi nào hắn mới tỉnh.
Lúc này Lâm Phong không có chút tạp niệm, trong đầu của hắn chỉ có một thanh kiếm màu đen đang lơ lửng.
Thanh kiếm này lại xuất hiện, mỗi lần nhìn nó thì Lâm Phong lại có cảm ngộ hoàn toàn khác biệt, hủy diệt và sát phạt, đó mới là ý cảnh mà thanh kiếm này chứa đựng.
Lâm Phong chưa từng thấu hiểu Chiến Thần Kiếm nhưng mỗi một lần cảm ngộ nó thì hắn đều có thu hoạch rất tốt.
Nhất là lúc này, thanh kiếm màu đen này như cảm nhận được ý sát phạt trong lòng Lâm Phong, nó phóng thích ra khí tức tiêu sát vô cùng vô tận.
- Xùy
Lâm Phong mở mắt, một vệt kiếm quang ẩn chứa sát khí vô tận phóng ra từ trong đôi mắt hắn.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Yên Vũ Bình Sinh nhanh chóng lùi lại, chiếc ghế đá mà ông đang ngồi đã hóa thành bột mịn.
Yên Vũ Bình Sinh rất kinh ngạc nhìn Lâm Phong đang đứng giữa hư không. Quang mang vừa rồi ẩn chứa sát ý vô cùng mạnh mẽ.
Điều khiến Yên Vũ Bình Sinh khiếp sợ là ở trước người Lâm Phong lúc này đang có kiếm khí sát phạt ngưng tụ lại thành một thanh kiếm, nhưng nó lại là một thanh chân nguyên kiếm màu đen.
- Kiếm màu đen!
Yên Vũ Bình Sinh kinh ngạc nhìn thanh kiếm đó, ý sát phạt và hủy diệt thật mạnh.
- Víu... víu…
Kình phong đột nhiên gào thét, Yên Vũ Bình Sinh sững sờ. Lúc này ý sát phạt đang điên cuồng chui vào trong thanh kiếm màu đen, bị thanh kiếm đó cắn nuốt hết.
- Đây là?
Yên Vũ Bình Sinh không hiểu nhìn cảnh tượng trước mắt, tại sao lại như vậy, tại sao thanh kiếm màu đen này lại có thể cắn nuốt được khí sát phạt chứ?
Đây mới là Chiến Thần kiếm chân chính, chân nguyên kiếm mà Lâm Phong sử dụng từ trước đến nay chưa hề có được uy lực chân chính của thanh kiếm này.
Thanh kiếm màu đen từ từ chuyển động, lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Phong, bóng tối càng khiến nó lộ ra vẻ tịch diệt.
Những người chưa bỏ đi đứng ở xa thì cảm thấy cả người run rẩy, dường như có một tia kiếm khí sát phạt khủng bố đang nhắm tới bọn họ, muốn chém bọn họ ra làm đôi.
Ngẩng đầu lên, họ chỉ cảm giác trên không trung dường như có một thanh kiếm nhưng lại chẳng thể thấy được.
Trời quá tối mà thanh kiếm kia dường như hoàn toàn dung hợp với bóng tối này.
Mọi người chỉ có thể thấy một bóng người, không phải là Yên Vũ Bình Sinh mà chính là Lâm Phong.
- Không đúng, sao Lâm Phong lại ở đó được, chắc chắn là ảo giác rồi.
Mọi người lắc đầu, cố xua đuổi suy nghĩ trong đầu mình đi. Lâm Phong tuy có thiên phú dị bẩm nhưng không thể nào có được kiếm ý sát phạt mạnh đến thế, ý cảnh này quá kinh khủng.
Không chỉ mọi người không tin mà ngay cả Yên Vũ Bình Sinh cũng không thể tin nổi, trong thanh kiếm kia không ngờ lại có một luồng ý chí kiếm đạo, loại cảm giác này là…
Yên Vũ Bình Sinh không dám tin, ông vẫn luôn muốn bước vào cảnh giới kia. Yên Vũ Bình Sinh biết rõ, chỉ có bước vào cảnh đó thì mới có thể chính thức được gọi là cường giả một phương, chính thức bước vào con đường tu luyện võ đạo.
- Lâm Phong, xuống đây.
Yên Vũ Bình Sinh nhìn thanh kiếm hủy diệt màu đen kia đang chậm rãi chuyển động thì lập tức quát lên một tiếng. Âm thanh chấn động nội tâm Lâm Phong.
Lâm Phong giật mình, lập tức khôi phục tỉnh táo.
Không ngờ hắn lại đắm chìm trong ý sát phạt của kiếm mà quên mất mình đang ở đâu, nếu không phải Yên Vũ Bình Sinh nhắc nhở thì hắn đã cầm kiếm lên chém xuống rồi.
Khẽ động một cái, thanh kiếm màu đen kia lập tức biến mất dung nhập vào cơ thể, Lâm Phong lập tức hạ xuống mặt đất.
- Lão sư…
Lâm Phong gọi Yên Vũ Bình Sinh, lại thấy khóe miệng Yên Vũ Bình Sinh vẫn còn sót vệt máu, sắc mặt ông khá tái nhợt thì Lâm Phong không khỏi sửng sốt.
- Lão sư làm sao vậy?
Lâm Phong nghi hoặc, ở đây dường như không có ai đủ khả năng làm Yên Vũ Bình Sinh bị thương.
Yên Vũ Bình Sinh hơi ngẩn ra rồi cười khổ nhìn Lâm Phong.
- Không có gì.
Yên Vũ Bình Sinh khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Lâm Phong hiển nhiên không tin lời của Yên Vũ Bình Sinh. Cường giả cấp bậc như Yên Vũ Bình Sinh thì sao có thể dễ dàng đổ máu, trừ phi là bị thương không nhẹ thì mới như thế. Hơn nữa lúc này hơi thở của Yên Vũ Bình Sinh dường như không được ổn định cho lắm.
Với thực lực khủng bố của Yên Vũ Bình Sinh thì ai có thể đả thương ông như vậy chứ?
Yên Vũ Bình Sinh nhìn Lâm Phong, lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên vài phần quái dị, hắn như chợt hiểu ra điều gì đó.
- Là do ta sao?
Thấy Lâm Phong không chịu bỏ qua, Yên Vũ Bình Sinh khẽ gật đầu.
- Lâm Phong, ngộ tính của ngươi quá khủng bố, lần đốn ngộ tu luyện này chính là hơn hai ngày, dù với tu vi của ta thì cũng không thể tiếp tục đàn khúc Thiên Địa Tiêu Sát nữa, nếu ta có thể tiếp tục thì ngươi còn có thể tiếp tục lĩnh ngộ.
Yên Vũ Bình Sinh dường như có vài phần tự trách, loại cảm ngộ của Lâm Phong này thật sự quá khó gặp, bởi vậy Yên Vũ Bình Sinh mới không quản mọi thứ mà tiếp tục đánh đàn, hy vọng có thể khiến Lâm Phong có thể lĩnh ngộ thêm.
Nghe Yên Vũ Bình Sinh nói vậy, Lâm Phong có vài phần áy náy, cũng có cảm kích.
Hóa ra Yên Vũ Bình Sinh bị thương là vì hắn.
Lâm Phong và Yên Vũ Bình Sinh không thân không quen, nhưng Yên Vũ Bình Sinh lại mấy lần giúp Lâm Phong. Hiện giờ còn không ngại bị thương mà đánh đàn chỉ vì không muốn hắn tỉnh lại từ trong ngộ đạo.
Ân đức của Yên Vũ Bình Sinh với hắn, Lâm Phong khắc trong tâm khảm.
- Cảm tạ lão sư!
Lâm Phong cúi người với Yên Vũ Bình Sinh, hành lễ với tất cả tình cảm phát ra từ tận đáy lòng.
Thế gian tuy vô tình nhưng vẫn có không ít người có tình có nghĩa, nếu không thì cuộc sống chẳng phải là rất vô vị. Lâm Phong tất nhiên sẽ quý trọng những người có tình có nghĩa với hắn. Như trước đây hắn đã từng nói, người cho ta một giọt nước, ta trả lại một đại dương.