Dịch: Tài.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn:
Hiện giờ đang có một thân ảnh ngạo nghễ đứng ở trên đỉnh tháp tu luyện, thân ảnh này đang cười lớn như là rất sung sướng vậy.
- Bích Lạc Vũ Hồn, hiện!
Thân ảnh kia liền cao giọng quát một tiếng. Ở phía sau lưng hắn lập tức có một Vũ Hồn hiển hiện. Bích Lạc Vũ Hồn có màu xanh da trời, tinh khiết như ngọc bích tựa như ảo mộng. Nó giống như được bao phủ bởi một tấm màn che bằng nước từ trên không nhỏ xuống, hóa thành từng giọt mưa màu xanh da trời. Nhưng mà những giọt mưa màu xanh nhạt kia lại không rơi xuống mặt đất, thực chất chúng chỉ là hư ảo mà thôi.
- Vũ Hồn thật kỳ diệu. Trước kia ta chưa từng nhìn thấy Cùng Bích Lạc sử dụng Vũ Hồn. Nguyên lai là nó tên là Bích Lạc Vũ Hồn, không biết cái Bích Lạc Vũ Hồn này có gì lợi hại không?
Đám người xung quanh đang quan sát cái Bích Lạc Vũ Hồn màu xanh nhạt kia. Sau đó liền thầm nghĩ trong lòng.
- Lại là một loại Vũ Hồn kỳ lạ.
- Bích Lạc Vũ Hồn!
Cùng Bích Lạc cảm nhận được Vũ Hồn ở phía sau hắn, hắn liền cuồng ngạo cười nói.
- Bắt đầu từ hôm nay, ta, Cùng Bích Lạc sẽ là đệ nhất thiên tài của học viện Thiên Nhất. Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết đều không còn là đối thủ của ta, còn Lâm Phong khi chưa bước vào Huyền Vũ cảnh thì hắn ở trong mắt ta chỉ là phế vật, con sâu cái kiến mà thôi.
Cùng Bích Lạc tựa hồ đang tự thuật, nhưng trong thanh âm của hắn lại lộ ra cuồng ngạo so với trời còn cao hơn. Khiến cho mắt của đám người xung quanh đều cứng lại. Đệ nhị thiên tài của học viện Thiên Nhất, Cùng Bích Lạc nói Vấn Ngạo Tuyết không bằng hắn thì mọi người có thể tiếp nhận. Hắn nói Lâm Phong khi chưa bước vào Huyền Vũ cảnh trong mắt hắn cũng chỉ là con sâu cái kiến, bọn hắn cũng có thể hiểu được. Thế nhưng Độc Tí vẫn là đệ tử mạnh nhất, đồng thời là đệ nhất thiên tài của học viện Thiên Nhất, đã bước vào Huyền Vũ cảnh không lâu lại cũng không phải là đối thủ của Cùng Bích Lạc thì bọn họ liền không tin. Thật không biết Cùng Bích Lạc ăn gan báo ở đâu mà lại đột nhiên trở nên cuồng ngạo vô biên như thế?
Lúc này, chỉ thấy ánh mắt của Cùng Bích Lạc đang nhìn xuống phía dưới, khóe miệng mang theo nụ cười kiêu căng. Hắn đương nhiên biết đám đông phía dưới đang suy nghĩ gì? Những năm gần đây, hắn một mực xếp hạng thứ hai, luôn luôn bị Độc Tí áp chế nên mọi người không tin hắn cũng bình thường thôi.
- Ta, Cùng Bích Lạc sẽ chứng minh lời nói của mình. Ba ngày sau, ở chỗ này, ta sẽ lần lượt khiêu chiến Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết, Độc Cô Thương, còn cái tên thiên tài Lâm Phong kia nữa.
Sau đó Cùng Bích Lạc liền cười lạnh một tiếng, nói:
- Mang tin tức này truyền đi. Ba ngày sau, Cùng Bích Lạc sẽ ở chỗ này chờ bọn họ.
Sau khi dứt lời, Cùng Bích Lạc liền bước tới, lăng không phi hành, chỉ là một lát sau hắn liền biến mất không thấy gì nữa, không biết đi nơi nào. Chỉ để lại sự khiếp sợ ở trong nội tâm của mọi người. Cùng Bích Lạc, hắn lại muốn dùng lực lượng của một người, đồng thời khiêu chiến Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết, Độc Cô Thương, Lâm Phong. Hắn quá ư là cuồng vọng, chẳng lẽ là sau khi bước vào Huyền Vũ cảnh thì Cùng Bích Lạc đã có át chủ bài gì mới nên hắn mới tự tin đến trình độ như vậy. Quả thật là coi trời bằng vung.
- Chẳng lẽ là cái Bích Lạc Vũ Hồn kia thật sự có chỗ kì lạ gì đó, có thể làm cho Cùng Bích Lạc trở thành đệ nhất thiên tài của học viện Thiên Nhất sao? Nó có thể khiến hắn tranh phong cùng với bát đại công tử ư?
Mọi người nghĩ ra rất nhiều lý do, như vẫn không giải thích được ý nghĩ của Cùng Bích Lạc. Nhưng khi thấy Cùng Bích Lạc tự tin như vậy, xác thực là làm cho bọn họ rung động mãnh liệt.
Lúc này, Lâm Phong đang đứng trong đám người phía dưới. Khi Cùng Bích Lạc biến mất trên không trung thì ánh mắt của Lâm Phong liền lóe lên vẻ bất định. Vừa rồi, hắn đã dùng cảnh giới thiên nhất hợp nhất cảm ứng Bích Lạc Vũ Hồn của đối phương. Lâm Phong phát hiện mấy giọt mưa làm màn che của Bích Lạc Vũ Hồn dường như có tác dụng phong bế. Trong phạm vi không gian của màn mưa kia có không gian ba động rất khác với bên ngoài.
- Hóa ra là Bích Lạc Vũ Hồn có khả năng như vậy, nên mới được gọi là Bích Lạc.
Lâm Phong nói thầm một tiếng, nhưng sau đó lại lập tức lắc đầu. Cùng Bích Lạc quan tâm tới cái danh hiệu đệ nhất thiên tài của học viện Thiên Nhất. Vì vậy mà khi vừa mới bước vào Huyền Vũ cảnh thì Cùng Bích Lạc liền khiêu chiến những thiên tài của học viện Thiên Nhất, thứ Cùng Bích Lạc muốn chính là danh tiếng. Có một chuyện khiến Lâm Phong có chút buồn bực, chính là việc này tại sao lại dính hắn, tại sao cái tên Cùng Bích Lạc kia lại kêu tên của hắn chứ. Cái tên kia vốn luôn xem thường hắn mà, luôn coi là có cũng được mà không có cũng không sao cơ mà.
- Người này thật là vô lễ. Đợi đến lúc thiếu gia bước vào Huyền Vũ cảnh thì nhất định phải giáo huấn hắn một phen.
Y Tuyết có chút tức giận nói. Cái tên Cùng Bích Lạc kia lại nói thiếu gia Lâm Phong của nàng là phế vật giống như con sâu cái kiến, hắn ta quá ư là vô lễ. Tuy nói là Lâm Phong còn không có bước vào Huyền Vũ Cảnh, thế nhưng Lâm Phong lại nhỏ hơn mấy tuổi so với Cùng Bích Lạc. Nếu như Lâm Phong cùng tuổi với Cùng Bích Lạc thì Cùng Bích Lạc chỉ là tôm tép mà thôi.
Lâm Phong không thèm để ý, hắn liền nhìn Y Tuyết. Nàng quả nhiên là vô cùng thông minh, khéo hiểu lòng người. Tuy rằng Y Tuyết nói Lâm Phong hiện tại không bằng Cùng Bích Lạc, thế như nàng cũng nói sau này Lâm Phong chắc chắn mạnh mẽ hơn Cùng Bích Lạc. Đồng thời ám chỉ Lâm Phong không nên hành động theo cảm tình mà nên tiếp nhận lời khiêu chiến của Cùng Bích Lạc. Câu nói này của Y Tuyết nhìn như là tùy ý, thế nhưng lại ẩn chứa trí tuệ trong đó.
Khi Y Tuyết thấy ánh mắt của Lâm Phong thì nàng liền cúi đầu, trên mặt lại có một tia ửng đỏ. Ở trong đôi mắt trong vắt của Lâm Phong, nàng cảm giác như một chút tâm tư kia của nàng, căn bản chạy không khỏi ánh mắt của Lâm Phong.
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Phong bình thản nói. Nhưng khi bọn hắn còn chưa có bước được mấy bước, thì bước chân của Lâm Phong lại ngừng lại. Chỉ thấy ở trước người của hắn đang có một thiếu nữ đang hơi cúi đầu đứng ở đó, hai tay của nàng nắm chặt, tựa hồ có chút khẩn trương.
- Vân... Khê!
Lâm Phong thấp giọng hô một câu. Hắn nhớ mang máng là thiếu nữ này tựa hồ có tên rất giống với thiếu nữ đơn thuần mà hắn gặp phải ở bên trong thành cổ Thiên Lạc, Vân Khê và Vân Hi.
- Ngươi còn nhớ rõ ta.
Vân Khê ngẩng đầu, trên mặt của nàng hơi có vẻ hồng nhuận, có chút kích động nhìn Lâm Phong. Nàng không ngờ Lâm Phong lại vẫn có thể hô lên tên của nàng.
- Ân.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu. Ngày xưa, cũng là ở chỗ này, có một người con gái khuyên Vân Khê nên ngủ một đêm với Độc Cô Thương để đổi đến cơ hội bước vào tầng tháp tu luyện cao hơn. Nhưng Vân Khê lại nói cô ưa thích Lâm Phong hơn, căn bản không có cái loại nghĩ xấu xa đó. Sau đó Độc Cô Thương liền xuất hiện, phi thường bá đạo uy hiếp Vân Khê. Lâm Phong nhìn không được liền cho Độc Cô Thương một cái tát, khiến cho Độc Cô Thương quỳ trên mặt đất, bắt hắn mang Vân Khê lên mấy tầng cao của tháp tu luyện. Đối với chuyện này, Lâm Phong tự nhiên là nhớ rõ từng chút một.
- Lâm Phong...
Nhìn thấy Lâm Phong gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khê liền lộ ra chút hưng phấn, tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng lại hết lần này tới lần khác lại nói không ra lời, cứ đứng mãi ở đó.
- Ngươi... Có khỏe không?
Trầm ngâm một lát, Vân Khê mới nói ra được mấy chữ.
- Ta rất khỏe.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu. Vân Khê lại có chút ít lúng túng, không biết phải làm sao, chỉ đứng ở đó. Bình thường nàng có chút sôi nổi, nhưng lúc này lại đặc biệt chất phác.
- Ta đi trước, cố gắng tu luyện cho tốt đi.
Lâm Phong khẽ gật đầu với Vân Khê, sau đó lập tức bước đi, đi qua bên cạnh của nàng. Vân Khê liền ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy được cái bóng lưng của người kia. Trong đôi mắt của nàng không khỏi đã hiện lên vẻ mất mát. Khoảng thời gian này, cứ cách mỗi vài ngày, nàng đều tới nơi này nhìn qua một lượt, nhớ lại cảnh ngộ ngày đó. Nhưng lại không nghĩ tới hôm nay lại lại thấy được Lâm Phong, đáng tiếc là ngay cả một lời nói cũng nói không nên lời.
- Bên cạnh hắn có thật nhiều cô gái xinh đẹp.
Trong nội tâm của Vân Khê liền sinh ra một tia tự ti, bên người Lâm Phong có mấy thiếu nữ rất là xinh đẹp, nàng không thể so sánh được.
- Vân Khê, muội không nên suy nghĩ nhiều. Hắn không sống cùng một cái thế giới với muội.
Một thiếu nữ ở bên cạnh liền an ủi một tiếng, thiếu nữ này chính là bằng hữu của Vân Khê. Ngày đó nàng cũng ở tại chỗ này, nên nàng đương nhiên tinh tường mọi chuyện. Vân Khê rất là ưa thích Lâm Phong, nhất là sau cái ngày đó, nàng yêu thích đến si mê, mong nhớ ngày đêm. Nhưng nàng và Lâm Phong căn bản không có quá nhiều giao tiếp, bọn họ không phải là người cùng một thế giới. Vân Khê liền nhìn thiếu nữ kia, trong đôi mắt của cô lại có vài phần ướt át. Gặp mặt tựa hồ chỉ là vì ly biệt, tăng thêm sầu não, Lâm Phong chỉ là một kỷ niệm đẹp trong nội tâm cô mà thôi.
Lâm Phong không rõ ràng lắm, hắn chỉ gặp thiếu nữ kia hai lần, cũng không biết địa vị của hắn ở trong lòng thiếu nữ kia lớn như thế nào. Tuy nhiên hắn cũng có thể nhìn ra trong mắt đối phương lóe lên tình cảm.
- Lâm Phong, cô gái kia tựa hồ rất thích ngươi.
Lam Kiều nhìn Lâm Phong, mở miệng nói.
- Thì tính sao?
Lâm Phong đáp lại.
- Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được chuyện tu luyện quá mức buồn tẻ hay sao. Nếu như gặp được nữ tử thích mình, ngươi vì sao không chấp nhận người ta. Chẳng ngươi lại chê nàng không xứng với ngươi à? Hay là ngươi thấy bên cạnh ngươi có nhiều nữ tử xinh đẹp rồi.
Lam Kiều tiếp tục nói, khóe miệng của nàng liền hiện vẻ tươi cười nhè nhẹ. Những lời của nàng nói khiến mấy vị thiếu nữ bên cạnh Lâm Phong đều hiện lên một tia thần sắc khác thường. Ở Cửu Tiêu đại lục, tu luyện chính là chuyện quan trọng nhất, nhưng chuyện nam nữ cũng cực kỳ bình thường. Có một số đàn ông xuất chúng có được ba vợ bốn nàng hầu cũng chẳng có gì lạ, thậm chí, còn có một số phụ nữ lợi hại cũng có không ít đàn ông. Đương nhiên là trường hợp thứ nhất phổ biến hơn rất nhiều. Lâm Phong cẩn thận nhìn lại Lam Kiều, ánh mắt lóe lên, lập tức mở miệng nói:
- Nếu như cô muốn trở thành phụ nữ của ta thì ta cũng có thể tiếp nhận mà.
Sau khi nghe được lời của Lâm Phong, đôi mắt Lam Kiều liền cứng đờ, lập tức hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Phong một cái, thấp giọng mắng:
- Ai lại nguyện ý làm phụ nữ của cái tên khốn khiếp nhà ngươi cơ chứ. Đúng là không hiểu phong tình.