Dịch: An Nhi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn:
- Bước vào bên trong, cố hết sức chém giết, chỉ có đối diện với tử vong mới có thể kích thích toàn bộ tiềm lực của võ tu, giúp các ngươi không ngừng trở nên mạnh mẽ. Chỉ có người sống sót cuối cùng mới có tư cách trở thành thiên tài chân chính của Tuyết Nguyệt quốc.
Trong lúc đang nói, hai tay lão giả vẫn đang không ngừng kết ấn, hắc vụ quay cuồng không ngớt, sau một lúc lâu mới dần dần trở lại bình thường, xuyên qua màn sương mù màu xám, mọi người có thể nhìn thấy từng cảnh tượng đang hiện ra trước mắt.
- Đây là…?
Mọi người run lên, giờ phút này bọn họ nhìn thấy hắc vụ kia dường như hóa thành một mặt thủy tinh màu xám, nhìn xuyên qua nó, có thể thấy rõ ràng đám người đang ở bên trong hắc vụ.
Nhưng làm cho người ta càng khiếp sợ chính là những người ở bên trong mặc dù cách nhau rất gần, nhưng bọn họ lại nhìn xung quanh như thể là đang tìm kiếm cái gì đó.
Người ở bên trong không nhìn thấy đối phương?
- Sao lại thế này?
Mọi người sửng sốt, thật kỳ quái, những người trên không trung bị màn sương mù bao bọc cứ như là đột nhiên mất phương hướng. Rõ ràng hai người ở đối diện cách nhau chỉ hai, ba thước, nhưng bọn họ dường như không nhìn thấy đối phương, chỉ mò mẫm trong bóng tối, hơn nữa bọn họ di chuyển rất thong thả.
Ảo cảnh! Đúng vậy, người ở bên trong chắc chắn đang đối diện với ảo cảnh mà lão giả thi triển ra.
- Hắc ám trói buộc!
Mọi người rốt cục hiểu được ý nghĩa thực sự của đám hắc vụ này, nó khiến cho tất cả mọi người đều trở thành người mù, giống như mò mẫm ở trong bóng đêm, bị trói buộc bên trong ảo cảnh.
Lão giả đúng là đã thi triển ảo cảnh.
Sau khi bị hắc vụ bao phủ, trong tai bọn họ vang lên câu nói sau cùng của lão giả, vào bên trong, tận lực chém giết, những lời này vừa kết thúc thì dường như bọn họ đã đi đến một không gian khác, một không gian hoàn toàn xa lạ.
Ngay cả Lâm Phong và Mộng Tình, cũng bị chia ra, ban đầu rõ ràng là hai người đứng chung một chỗ, nhưng giờ phút này lại không cảm ứng được sự tồn tại của người kia.
- Nơi này là ảo cảnh!
Lâm Phong nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, đêm tối, trăng tròn, và vô số người đều đã không còn nữa, chỉ còn lại có cung điện, một cung điện tuyết trắng, vô cùng trống trải. Nơi này chỉ có một mình Lâm Phong, nhưng cung điện này dường như có rất nhiều cổng.
Cho dù là ai nhìn thấy cảnh vật biến hóa như thế cũng đều biết đây là ảo cảnh, nhưng lão giả bố trí ảo cảnh hiển nhiên rất tự tin, cho dù các ngươi biết thì như thế nào, nếu không cách nào phá được ảo cảnh thì nhất định phải thành thật ở lại bên trong.
- Xem ra một trận chém giết là không thể tránh được rồi.
Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, bước đi chậm rãi, hắn không đứng tại chỗ nghĩ biện pháp phá vỡ ảo cảnh mà là chuẩn bị đi tìm Mộng Tình, muốn trước tiên tụ họp với Mộng Tình rồi mới tính đến chuyện khác
Người ở bên trong ảo cảnh không ít, đều là thiên tài, không một ai là dạng nhu nhược, yếu đuối, Lâm Phong không yên lòng về Mộng Tình, cho dù thực lực của Mộng Tình rất mạnh.
- Ảo cảnh quả là chân thật.
Lâm Phong bước đi trong cung điện, chân hắn giẫm lên nền đá xanh phát ra vài tiếng vang, trong cung điện cực kỳ an tĩnh, mọi thứ không giống như ảo cảnh mà như thể là một thế giới chân thật.
Vừa đi qua cánh cửa đầu tiên, một cỗ khí tức kinh khủng đột ngột phủ xuống khiến Lâm Phong căng thẳng, lập tức một luồng gió phá không chém tới hắn.
Khóe miệng Lâm Phong hiện lên một nụ cười lạnh lùng, một cỗ kiếm khí hung bạo từ trên người hắn phóng lên cao, nhất thời làm cho cả cung điện hơi chấn động.
Người đánh lén kinh hãi, tại trong ảo cảnh thì khả năng cảm ứng của bọn họ dường như bị hạn chế rất lớn, thần niệm không thể khuếch tán ra ngoài, chỉ có dựa vào trực giác âm thầm phán đoán có người hay không, mà hắn chính là nghe được tiếng bước chân của Lâm Phong cho nên mới mai phục tại đây, hắn căn bản cũng không biết đó là Lâm Phong.
- Đợi một chút.
Người nọ hét lớn nhưng quyền vẫn đánh ra, ngoài miệng nói đợi nhưng tay không dừng lại.
Đợi, có thể đợi sao? Tại nơi chỉ một lần hô hấp cũng quyết định sinh tử này thì ai dám đợi? Vốn hắn nhìn thấy Lâm Phong là đã không muốn chiến, nhưng đã lỡ ra tay rồi thì hắn không có lựa chọn nào khác.
- Sát!
Lâm Phong quát lên, tiêu sát kiếm khí điên cuồng khởi động, đâm vào nắm tay của đối phương, từng sợi tơ máu vẩy ra, nắm tay của người đánh lén bị kiếm khí khủng bố đâm vào. Khi tay của Lâm Phong va chạm vào nắm tay của hắn thì một tiếng kêu thê thảm truyền ra, từ nắm tay dần dần lên tới cánh tay của người nọ bị cắt nhỏ từng khúc, cho đến khi một đạo kiếm khí chui vào cổ họng của hắn.
Cường giả Huyền Vũ cảnh đầu tiên đã chết!
- Thực lực thật đáng sợ!
Dưới ánh trăng tròn, vô số người nhìn rõ ràng hình ảnh đó, tất cả đều vô cùng chấn động.
Bọn họ không cảm giác được khí tức của Lâm Phong và người nọ nhưng lại có thể nhìn thấy cảnh bọn họ quyết đấu, thậm chí vừa rồi khi Lâm Phong động thủ.
Lâm Phong vừa ra tay đã giết một cường giả Huyền Vũ cảnh, hơn nữa Lâm Phong còn là người bị đánh lén.
Một đạo thân ảnh từ hắc vụ rơi ra, làm cho tất cả mọi người phải nhìn theo, bóng dáng vừa đi ra này là một thi thể, chính là người vừa mới bị Lâm Phong giết.
Người này lập tức được thoát ly khỏi ảo cảnh, nhưng ở trong hiện thực thì hắn đã thực sự bị giết.
Ảo cảnh này thật đáng sợ.
Sau khi Lâm Phong đánh chết đối phương, không ngờ đối phương biến mất không thấy gì nữa thì không khỏi sửng sốt.
- Đã ra khỏi ảo cảnh?
Điều này nói lên là đối phương đã rời khỏi hay là tử vong?
Một lát sau, Lâm Phong có thể xác định, đối phương đã chết rồi, vừa rồi mùi máu tanh kia là chân thực. Hơn nữa vừa rồi lúc bọn họ bị ảo cảnh bao phủ lão giả đã nói, tận lực chém giết đi, trong ảo cảnh này, cảnh tượng đều là giả dối, nhưng giết chóc rõ ràng là sự thật.
- Trò chơi nhàm chán.
Lâm Phong cảm thán, đây là trò chơi của người cầm quyền, xem mạng sống của bọn họ như trò đùa. Ngươi muốn tuyển chọn ra thiên tài ưu tú nhất, có thể tổ chức chiến đấu để phân định, nhưng hiện tại lại làm ra một ảo cảnh như vậy, vây bọn họ ở chỗ này, bắt buộc họ giết chóc lẫn nhau, dùng phương thức tàn bạo này để xem ai có thể sống đến cuối cùng.
Dù những người này đều có thiên phú dị bẩm thì đã sao? Trong mắt của bậc vương giả, mạng của bọn họ không đáng một đồng, người kia muốn chọn ra người hữu dụng nhất với hắn, những người khác nếu đã không có giá trị thì phải chết.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết từ bên phải Lâm Phong truyền đến khiến Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại.
- Vừa rồi người kia đánh lén ta là ở bên trái cung điện, tiếng kêu thảm thiết là đến từ bên phải cung điện.
Lâm Phong nghĩ ngợi, dường như cung điện hắn đang đứng thì trái phải đều có người.
- Còn phía trước!
Ánh mắt Lâm Phong đột nhiên ngưng tụ, ở trước mặt hắn, có một cánh cửa, hai phía trái phải cũng có một cánh cửa, chắc là trong mỗi cánh cửa đều có người.
- Cửu Cung cách!
Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên một đạo sắc bén, ngẩng đầu, hắn nhìn lên phía trên, cũng là ngay phía trên cung điện, lập tức con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại.
Cửa, ở đó lại có một cánh cửa.
Những người bước vào hắc vụ hẳn đều đã ở sau một cánh cửa nào đó.
- Trò chơi tử vong, ảo cảnh này rõ ràng chính là trò chơi tử vong.
Nếu Lâm Phong đã phát hiện ra điểm này thì những người khác rất nhanh cũng sẽ phát hiện được những người còn lại ở ngay bên cạnh, sau một trong những cánh cửa kia, chỉ sợ hiện tại đã có người đang tìm chỗ của Lâm Phong rồi.
- Ừ?
Đúng lúc này Lâm Phong nhướn mày, xoay người lại, chỉ thấy cách đó không xa ở trước mặt hắn, trên mặt đất đột nhiên lộ ra một đôi mắt gian tà.
- Quả nhiên phía dưới cũng có người.
Lâm Phong lộ ra vẻ đã hiểu rõ.
Ánh mắt gian tà kia sau khi nhìn thấy Lâm Phong liền sửng sốt, lập tức dần dần thụt lùi về, giống như ra vẻ không biết gì cả, cảnh tượng này khiến khóe miệng của Lâm Phong lộ ra một nụ cười hài hước.
- Đợi một chút!
Lâm Phong thấp giọng hô lên một câu, thân thể đang thụt lùi xuống của đối phương cứng ngắc tại chỗ, không thể tiếp tục giả bộ nữa.
- Ta không biết các hạ lại ở chỗ này!
- Không sao cả, lên trước đến nói sau!
Lâm Phong cười nói, thân thể đối phương sững sờ tại đó, lên không dám lên, xuống thì lại càng không dám, người này đang rất do dự.
- Xuy, xuy…
Một tiếng vang nhỏ truyền đến, nụ cười run rẩy của đối phương cứng đờ ra, đồng tử trắng bệch, trong đôi mắt lộ vẻ vô cùng sợ hãi.
Một vòi máu tươi từ trên đỉnh đầu của người đó phun ra như suối, cực kỳ khủng bố.
Ánh mắt Lâm Phong cũng cứng ngắc lại, phía dưới đối phương có người.
- Thật là tàn nhẫn!
Ánh mắt Lâm Phong lạnh lẽo, đi về phía bên kia, trên người hắn lộ ra sát ý nồng đậm.