Dịch: Muỗi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn:
Dương Châu thành cuồn cuộn uy nghiêm, thủ vệ trước cổng thành uy phong lẫm liệt, ngoài cổng thành, hai con Xích Huyết Thiết Kỵ ngửa mặt lên trời hí vang, mười phần can trường.
Ở bên trên Thiết Kỵ có hai tượng đồng trông rất sống động, một trong đó chính là người sáng lập Xích Huyết Thiết Kỵ, Liễu Thương Lan.
Bức tượng nho nhã mang theo vài phần nhu hòa nhưng góc cạnh rõ ràng, lại không thiếu khí thế thiết huyết, tượng đồng này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn khí chất trên người Liễu Thương Lan.
Một tượng đồng khác chính là điêu khắc một thanh niên, tay cầm quạt lông, lấy khăn buộc đầu, khuôn mặt thanh tú tuấn dật được điêu khắc trông rất sống động, đôi mắt đang mở kia trong suốt rồi lại thâm thúy, bên trong vẻ hào hiệp mang theo một chút cuồng ngạo, mang nét riêng của một vị anh hùng trẻ tuổi, thiên phú tuyệt thế có chút khinh cuồng, thanh niên được điêu khắc này chính là thống lĩnh hiện tại của Xích Huyết Thiết Kỵ, chủ nhân của Dương Châu thành, Xích Huyết Hầu.
Đem hai tượng đồng điêu khắc đặt ở chỗ này là một loại kỷ niệm, tượng trưng cho việc bọn họ ở đây để bảo hộ cho Dương Châu thành.
Ở bên ngoài cổng thành có rất nhiều người quỳ bái, thần tiễn Liễu Thương Lan không thể nghi ngờ chính là một anh hùng trong lòng rất nhiều người, thế nhưng thế sự vô thường, một đời anh hào vậy mà suýt chút nữa mất mạng trong tay hoàng gia.
Đây không phải là thời đại của các anh hùng, chỉ có thực lực cực kỳ cường đại mới có thể kinh sợ tứ phương, bao quát hoàng quyền.
Người ra vào Dương Châu thành trò chuyện vui vẻ, tâm tình đều tựa hồ không tồi.
Sau khi Lâm Phong làm chủ Dương Châu thành, trong thành cấp tốc khuếch trương, diện tích thành trì đã khuếch trương gấp vài lần, xây dựng đến cực kỳ hùng vũ, ngay cả cổng thành này cũng không biết uy nghiêm hơn bao nhiêu lần, đặc biệt là từng tên từng tên thủ vệ kia, họ đều là người của quân đoàn Xích Huyết, đôi mắt có thần, những thủ vệ trước đây làm sao có thể sánh bằng.
Dương Châu thành bây giờ thật sự rất có khí thế của chư hầu một phương.
Không chỉ có như vậy, sau khi Xích Huyết quân đoàn đặt chân đến nơi đây, sau đó tuyên dương võ đạo, ý thức về võ đạo của mọi người ở Dương Châu thành cũng càng ngày càng mãnh liệt hơn, ai ai cũng khắc khổ tu luyện, hi vọng sẽ có một ngày cũng có thể lăng vân, trở thành chư hầu một phương, uy hiếp bát phương, loại phồn vinh thịnh cảnh này hấp dẫn rất nhiều người ở các thành trì xung quanh vào Dương Châu thành sinh sống.
"Gào..."
Lúc này, có một tiếng kêu của chim ưng truyền từ xa tới, khiến ánh mắt của đám người ngoài thành đều đồng loạt nhìn về hướng có âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy bên trên bầu trời xa xăm xuất hiện một điểm đen đang nhanh chóng bay về phía này, càng ngày càng rõ ràng.
- Yêu thú!
Đến khi thấy rõ thân ảnh trên bầu trời kia, ánh mắt đoàn người đều nghiêm trọng, âm thanh gào thét khi nãy là phát ra từ một yêu thú, con ngươi lấp lóe kèm với ánh sáng yêu dị của nó mang theo sát khí mãnh liệt, cánh chim to lớn màu đen mở ra, mỗi một lần vung cánh đều mang theo cơn lốc cuồng bá, đồng thời một hơi thở cũng có thể bay xa tới ngàn mét, đây là một con yêu thú loài ưng.
Hơn nữa, càng khiến cho người ta khiếp sợ chính là trên lưng yêu thú này có hai bóng người đang đứng, cơn lốc mãnh liệt hầu như không ảnh hưởng gì đến hai người bọn họ mà chỉ khiến vạt áo cùng với mái tóc dài của bọn họ lay động trong gió, trông vô cùng tiêu sái.
Hai người nà là một đôi thanh niên nam nữ, nam tử tuấn lãng, da thịt trắng nõn như nữ nhân, trong đôi mắt kiêu ngạo kia mang theo vài phần lạnh lùng, mấy phần yêu dị.
Nữ tử đứng bên cạnh cũng cực kỳ mỹ lệ, kiêu ngạo tựa như công chúa cao cao tại thượng, ngự trị bên trên thiên địa, khí chất cao quý.
- Sư huynh, nơi này là Dương Châu thành đúng không?
Chỉ thấy cô gái kia nhàn nhạt mở miệng, trong thanh âm ôn hòa mang theo vài phần ngạo khí.
- Đúng, đây chính là Dương Châu thành.
Thanh niên khẽ gật đầu.
- Nghe sư tôn nói, Tuyết Nguyệt gần đây xuất hiện một thiếu niên thiên tài tên là Lâm Phong, tuổi tác nhỏ hơn sư huynh, bây giờ đã trở thành chủ Dương Châu thành, được phong chư hầu, huynh nhìn xem hai cái pho tượng kia đi, thanh niên mang theo khí chất khinh cuồng đó chính là Lâm Phong.
Thiếu nữ chỉ pho tượng của Lâm Phong trên mặt đất, hờ hững nói một tiếng, làm cho ánh mắt của thanh niên khẽ khựng lại, bên trong con ngươi lướt qua một tia yêu tà sắc bén.
- Hừ, chỉ là chư hầu thì có tính là gì, cho dù có cho ta cả Tuyết Nguyệt quốc thì ta cũng xem thường, còn thiên tài trong miệng sư tôn thực lực cũng chỉ là Linh Vũ Cảnh tầng sáu, tầng bảy mà thôi, ở trong mắt ta hắn chỉ là một con kiến mà thôi, một đòn cũng đủ để giết chết hắn.
Thanh niên kiêu căng nói, trong đôi mắt đầy vẻ kiêu ngạo.
Thiếu nữ nghe được lời của hắn thì khẽ cười, phong tình vạn chủng.
- Hắn đương nhiên không thể sánh bằng sư huynh, sư huynh phải hiểu sư tôn bây giờ đã hơn 150 tuổi rồi mà chỉ thu nhận có hai đệ tử là huynh với muội, thiên phú của sư huynh, toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc chỉ có người đầu tiên trong Bát Đại Công Tử mới có thể sánh bằng, còn những người phía sau thì sớm muộn cũng sẽ bị sư huynh vượt qua rồi thay thế họ mà thôi.
- Chuyện này là đương nhiên.
Thanh niên lãnh đạm nói một tiếng, tựa như thực sự vốn là như thế:
- Thi đấu Tuyết Vực không còn xa, tất cả tinh anh của Tuyết Nguyệt quốc đều đã đi đến Hoàng Thành để chuẩn bị bộc lộ tài năng ở Tuyết Nguyệt quốc, đạt được tư cách thi đấu Tuyết Vực, chính là bởi vì việc này nên sư tôn mới cho hai người chúng ta ra ngoài rèn luyện, hiển nhiên là tin tưởng chúng ta, Bát Đại Công Tử lần này chắc chắn sẽ có người phải rời khỏi vị trí.
Trong lúc nói chuyện, trong mắt thanh niên loé ra một đạo phong mang, dưới cái nhìn của hắn, đám người Bát Đại Công Tử đều không tính là thiên tài, hắn đương nhiên có thể thay thế bọn họ.
- Đây là đương nhiên, Tuyết Nguyệt quốc mặc dù không bằng rộng lớn bằng các đế quốc khác nhưng vẫn vô cùng mênh mông, cường giả ẩn nấp vô số, qua nhiều năm như vậy tất nhiên đã ấp ủ ra rất nhiều thiên tài, thi đấu Tuyết Vực lần này, những thiên tài ẩn giấu đó chắc chắn sẽ dồn dập xuất hiện, vấn đỉnh thiên hạ.
Thiếu nữ khẽ gật đầu, bọn hắn giờ phút này đã ở trong bầu trời bên ngoài Dương Châu thành nhìn xuống phía dưới.
- Chỉ là không biết Lâm Phong này có tư cách tranh giành vị trí của Bát Đại Công Tử hay không.
- Hắn có tư cách gì có thể đánh đồng với ta chứ.
Trong mắt thanh niên loé ra một tia sắc bén mang theo nồng đậm xem thường, thiếu nữ đã mấy lần nhắc tới Lâm Phong với hắn, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái.
- Hắc ưng, đáp xuống.
Thanh niên lạnh lùng nói một tiếng, yêu thú ngay lập tức đáp xuống, khóe miệng thiếu nữ lộ ra vẻ tươi cười, nàng chính là thích xem náo nhiệt nên nãy giờ vẫn tận lực kích hắn.
Đám người bên ngoài Dương Châu thành nhìn thấy yêu thú kia đáp xuống thì trong lòng nhất thời run rẩy, thật là đáng sợ.
Lúc nó bay lượn trên trời thì bọn họ vẫn chưa có cảm giác gì, lúc này khi nó lao xuống mới thấy thân thể của nó cực kỳ khổng lồ, đôi cánh vỗ mạnh khiến bọn họ không thể đứng vững nên phải không ngừng lùi về sau.
Xích Huyết quân tại cổng thành nhìn thấy yêu ưng kia lao thẳng tới chỗ pho tượng thì sắc mặt không khỏi hoảng hốt, tuy rằng vô cùng sợ hãi nhưng đó là pho tượng của tướng quân và thống lĩnh, không thể cho phép kẻ khác khinh nhờn.
- Dừng tay!
Xích Huyết quân trên cổng thành đồng thời hét lớn, lăng không đạp bước bay về phía yêu ưng, khiến cho trong lòng đám ngươi xung quanh mãnh liệt run lên, Xích Huyết quân đoàn không hổ là quân đoàn tinh nhuệ của Tuyết Nguyệt, đúng là không sợ chết.
- Giết!
Thanh niên gầm lên một tiếng, một chùm sáng sắc bén xuất hiện từ trong không trung, thân thể của Xích Huyết quân đang nhảy trong không trung độ nhiên run lên, ầm một tiếng, huyết quang hiện ra, bọn họ trực tiếp bị cắt ra làm hai, cực kỳ máu tanh, có vài người hoảng sợ hô toáng lên, thanh niên này thật sự quá bá đạo.
- Ầm ầm ầm!
Lại thêm hai tiếng nổ vang đồng thời truyền đến, pho tượng của Liễu Thương Lan và Lâm Phong bị đánh tan thành bột phấn rồi tung bay theo gió.
Một tiếng gào của chim ung lại lần nữa truyền đến, cơn lốc cực kỳ cuồng bá thổi ngã rất nhiều người, sau đó yêu ưng kia lại bay lên bầu trời không ngừng quan sát về phía Xích Huyết quân đang chạy tới cổng thành.
- Ta tên là Lăng Thiên, nói với Lâm Phong, nếu như hắn muốn báo thù thì đến Hoàng Thành tìm ta.
Một đạo âm thanh phóng đãng cuồng ngạo từ trên trời truyền đến, chấn động lòng người, yêu ưng kia lập tức vung cánh tay lên, trong nháy mắt lại hóa thành một điểm đen rồi biến mất không còn tăm hơi.
- Thật là lợi hại, con yêu ưng kia hẳn chính là huyền yêu.
Đoàn người nhìn về phía điểm đen dần dần biến mất kia, trong lòng run rẩy, hắn tên là Lăng Thiên.
Đồng thời, quân sĩ Xích Huyết vừa chạy đến khi nhìn thấy thi thể đầy đất cùng với tượng đồng đã hóa thành bột phấn thì sắc mặt khó coi đến cực điểm, trong mắt lộ ra một vệt cừu hận, Lăng Thiên, bọn họ hình như chưa bao giờ gây thù chuốc oán gì với hắn ta.
Giờ khắc này, bên trên cổ đạo xa xa có mấy con tuấn mã đang phi nhanh khiến cho bụi đất tung bay.
Người ở trên tuấn mã sắc mặt ai nấy cũng đều vô cùng khó coi, đám người này chính là đám Lâm Phong, lời nói cuồng ngạo vừa rồi bọn họ cũng nghe được, không biết ngoài thành Dương Châu đã xảy ra chuyện gì.
Tuấn mã phi nhanh đến cực hạn khiến trên mặt đất nổi lên từng trận gió xoáy.
- Lâm Phong, yêu thú vừa nãy kia chính là huyền yêu.
Hỏa Lão mở miệng nói một tiếng, yêu thú kia là vừa nãy có bay ngang qua chỗ bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy.
Lâm Phong trầm mặc không nói gì, không mất nhiều thời gian thì bọn họ liền nhìn thấy cổng thành Dương Châu.
- Là thống lĩnh, thống lĩnh trở về rồi.
Ở ngoài cổng thành, có người nhìn thấy Thiết Kỵ phía xa rôi ngay lập tức kinh ngạc hô lên.
Trong chốc lát Lâm Phong đã đi tới ngoài cổng thành, nhìn mười mấy bộ thi thể bị chém đứt kia, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Lăng Thiên!
Ngẩng đầu lên, Lâm Phong nhìn về phía bóng người đang dần biến mất, lộ ra sát khí!