Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần (Bản dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Muỗi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn:

- Khẩu khí thật là lớn, không nghĩ tới ở Tuyết Nguyệt quốc lại có người dám nói với ta như vậy.

Thân thể Quỷ Sát Vương bồng bềnh giữa không trung, trong mắt mang theo tà ý yêu mị.

- Ta thật sự muốn nhìn một chút xem ngươi là người phương nào.

Quỷ Sát Vương dứt tiếng, vô tận xiềng xích điên cuồng hướng về người áo đen đang đi tới chỗ của tám cao thủ cầm trường thương.

Nhưng mà vào lúc này, chỉ thấy trên người tám tên cường giả đó lưu chuyển ánh sáng chân nguyên, trên trường thương phát ra khí tức bá đạo vô song.

- Giết!

Gầm lên một tiếng, trường thương đồng thời đâm ra, tám công rồng chân nguyên vũ động trên không trung há miệng lộ ra răng nanh sắc bén, tiếng nổ lớn ầm ầm truyền tới, xiềng xích điên cuồng chấn động, thậm chí còn có rất nhiều xiềng xích trực tiếp vỡ ra rồi nổ thành phấn vụn.

Cũng đúng vào lúc này, chỉ thấy người mặc trường bào thần bí giẫm lên mặt đất, thân thể trong nháy mắt bắn về phía không trung, hai tay mở kết ấn, ngay tức khắc, một vòng xoáy khủng bố hiện lên trong không trung.

Phía sau Quỷ Sát Vương đột ngột xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa này tựa như là một cái động không đáy, đen tối, tịch diệt, mang theo khí tức kinh khủng.

Đôi mắt Lâm Phong lập loè ra một tia tinh mang sắc bén, huyết mạch vũ hồn, phong ấn chi môn!

- Là người của hoàng thất.

Trong lòng Lâm Phong chấn động, cánh cửa tối đen tịch diệt này hắn từng thấy Đoàn Phong sử dụng, nhưng mà khí tức còn lâu mới có thể kinh khủng như cánh cửa này, đúng là chấn động lòng người.

- Đoàn gia!

Quỷ Sát Vương sắc mặt đại biến, nổi giận gầm lên một tiếng.

Chỉ thấy tốc độ kết ấn của người bí ẩn mặc áo bào đen càng lúc càng nhanh, trong miệng giống như đang nói cái gì đó.

- Tá Thi Hoàn Hồn chỉ là yêu pháp mà thôi, sức mạnh của linh hồn sao có thể chống lại cánh cửa vĩnh hằng được!

Người áo đen nổi giận gầm lên một tiếng, tuy dứt tiếng nhưng âm vang vẫn không ngừng vang bên tai, mỗi một đạo âm thanh đều nương theo vỗ một cái phong ấn lên cánh cửa vừa xuất hiện, chỉ vẻn vẹn trong chốc lát, bốn phía cơ thể Quỷ Sát Vương xuất hiện từng cánh từng cánh cửa bao vây hắn trong đó.

Khí tức kinh khủng từ trong cánh cửa phong ấn chảy ra, ánh mắt của người áo đen kia vẫn lạnh lùng như trước, lạnh lẽo nói:

- Linh hồn, phong!

Dứt tiếng, năm mặt của cánh cửa phong ấn hóa thành năm chữ “Phong” cực kỳ to lớn, trực tiếp khắc ở trên người Quỷ Sát Vương.

- Ầm ầm!

Một tiếng vang ầm ầm truyền tới, thân thể Quỷ Sát Vương bạo nổ, một bóng người hư huyễn màu đen xuất hiện, nhưng vô số chữ “Phong” đó đã trực tiếp dẫn linh hồn đó vào bên trong.

- Thật là khủng khiếp.

Trong con ngươi Lâm Phong lập loè tinh mang, cánh cửa phong ấn này thật là mạnh.

Hơn nữa, tựa hồ như cố tình chuẩn bị vì là Quỷ Sát Vương, năng lực của cánh cửa phong ấn này đã khắc chế Quỷ Sát Vương rồi, nếu không thì lấy thực lực của người áo đen thần bí chưa chắc có thể tiêu diệt được Quỷ Sát Vương.

Đúng là y như Lâm Phong suy đoán, đây là một âm mưu, âm mưu săn giết Quỷ Sát Vương, người thả ra tin tức để cho tất cả mọi người đều tụ tập ở bên ngoài thành cổ Thiên Lạc có lẽ chính là người áo đen thần bí này.

Ánh sáng lấp loé, ở trong tay người áo đen thần bí xuất hiện một cái ô, hắn mở ô ra, bên trong ô truyền tới một cỗ khí tức kinh khủng tỏa ra kim quang.

- Đi!

Người áo đen thần bí quát lạnh một tiếng, cái ô màu vàng rời khỏi tay của hắn đi về phía Quỷ Sát Vương đang giãy dụa, trực tiếp bắt linh hồn Quỷ Sát Vương vào bên trong.

- Hợp!

Người áo đen lại quát một tiếng, cái ô chậm rãi khép lại, sau một khắc, khí tức kinh khủng liền biến mất không thấy hình bóng, ngay cả lực lượng phong ấn của cánh cửa cũng không còn nữa

Trong không gian chỉ còn dư lại một đống xiềng xích vô lực rơi rụng xuống đất, hồn phách của Quỷ Sát Vương đã hoàn toàn biến mất rồi.

Nhìn trở lại cái ô trong tay người áo đen, trong lòng Lâm Phong khẽ chấn động, thu lại rồi, người áo đen này đã thu hồn phách của Quỷ Sát Vương lại rồi.

Hào quang lấp loé, cái ô biến mất không còn tăm hơi, nó đã được người áo đen thu vào bên trong không gian giới chỉ.

Thân thể chậm rãi đáp xuống đất, người áo đen lãnh đạm nói một tiếng:

- Còn có người nhòm ngó, các ngươi hẳn phải biết nên làm thế nào đúng không?

Tiếng nói của người này vừa dứt, thân hình tám cường giả cầm thương kia lấp lóe, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ cùng đi tới một phía.

Cũng vào lúc này, đôi mắt người áo đen chậm rãi di chuyển, đầu hơi hạ thấp, quay về phía Lâm Phong nói:

- Vốn là muốn sau này tìm ngươi để lấy, nhưng nếu ngươi vẫn chưa đi thì liền lấy ra đi.

Tiếng nói của hắn hạ xuống, ánh mắt Lâm Phong lập tức đông lại, trong con ngươi lấp loé tinh mang.

Tựa hồ nhìn thấy sự trầm mặc của Lâm Phong, người áo đen lại bổ sung một câu:

- Không cần ta nói với ngươi là Cửu Thiên Thương Long Đỉnh đang ở trên thân thể của ngươi đúng không.

- Quả nhiên.

Ánh mắt Lâm Phong cứng lại, thật là giác quan nhạy bén mà, Lâm Phong vốn cho rằng không có ai biết, nhưng không nghĩ đến là vẫn như trước bị đối phương phát hiện.

Cửu Thiên Thương Long Đỉnh là được Thập Tam Quỷ Sát mang theo, nhưng có mười một Quỷ Sát đều đã bị Quỷ Sát Vương thôn phệ cộng thêm một tên bị cường giả cầm trường thương giết mà Cửu Thiên Thương Long Đỉnh vẫn chưa xuất hiện, thậm chí đến thời điểm Quỷ Sát Vương bị oanh thành hồn phách thì vẫn không nhìn thấy dù chỉ là cái bóng của Cửu Thiên Thương Long Đỉnh, chỉ bởi vì Cửu Thiên Thương Long Đỉnh là được người đi ngang qua tường thành muốn giết chết Lâm Phong giữ, sau khi giết tên này thì Lâm Phong đã đoạt lấy trữ vật giới chỉ của hắn.

Chỉ có điều, lúc đó tất cả mọi người chỉ nhìn thấy ánh kiếm óng ánh kia chứ không hề nhìn thấy động tác nhỏ của Lâm Phong, cái này cũng là nguyên nhân mà vừa nãy Quỷ Sát Vương nói Lâm Phong thật to gan.

Lâm Phong nở nụ cười, một cổ đỉnh xuất hiện ở trên mặt đất, đó chính là Cửu Thiên Thương Long Đỉnh.

- Ngươi có thể đi rồi.

Người áo đen cười nhẹ nói, cất Cửu Thiên Thương Long Đỉnh đi, Lâm Phong lãnh đạm gật gật đầu, xoay người, nhấc chân lên, trực tiếp rời đi.

Lúc này, tám tên cường giả cầm thương đã lục tục trở lại bên cạnh người áo đen, chuyện của bọn họ đã hoàn thành.

Lâm Phong bước vào bên trong thành cổ Thiên Lạc liền nhìn thấy thi thể đầy đất, máu tươi vẫn còn đang chảy, trên trán Lâm Phong liền chảy ra một giọt mồ hôi lạnh.

Rất hiển nhiên, đây là do tám tên cường giả cầm thương giết, bọn họ giết toàn bộ những nhân chứng trong phạm vi này, chuyện hôm nay ngoại trừ người áo đen cùng với tám tên thủ hạ của hắn biết thì cũng chỉ có đám người Lâm Phong biết.

Nhưng một màn đẫm máu này không thể nghi ngờ cũng là một loại cảnh báo của bọn họ đối với Lâm Phong.

- Ôn hòa, bình dị gần gũi?

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, quân vương vô tình, hoàng tử vô đạo, vì thành đại nghiệp mà thây chất đầy đồng cũng không tiếc, chớ nói chi là chỉ có mấy mạng người.

Những người hoàng thất lợi hại đó có mấy người là chân chính ôn hòa, nhân từ chứ.

- Điện hạ, lần sau người muốn cái gì liền trực tiếp nói với Lâm Phong là được.

Một thanh âm vang lên truyền vào trong tai người áo đen, khiến đôi mắt bên dưới áo bào màu đen của người thần bí hơi cứng lại.

Lập tức, hắn hạ thấp đầu xuống, rồi chậm rãi nâng lên nhìn bóng lưng của Lâm Phong ở phía xa, hắn bất giác không còn lạnh lùng nữa mà trở nên ôn hòa, bình dị gần gũi.

Hắn biết, lấy trình độ cơ trí của Lâm Phong nhất định có thể đoán được là hắn, nhưng hắn không ngờ rằng Lâm Phong không giữ trầm mặc mà lại nói ra.

Nở một nụ cười, Đoàn Vô Nhai tựa hồ cũng không hề để ý, thản nhiên nói:

- Lâm Phong, ngày gặp lại ở Hoàng Thành không còn xa, thi đấu Tuyết Vực sắp tới, Tuyết Nguyệt chúng ta muốn chọn lựa ra thiên tài kiệt xuất nhất để tham gia lần so tài này, ví dụ như bát đại công tử, Lâm Phong, lấy thiên phú của ngươi thì sẽ có cơ hội đạt được tiêu chuẩn thi đấu Tuyết Vực, hiện tại mười ba đế quốc của Tuyết Vực đã không còn yên ổn được như trước nữa rồi.

- Lâm Phong sẽ nhớ kỹ lời nói của điện hạ.

Một âm thanh đáp lại truyền tới từ xa xa, ngay sau đó, bóng người Lâm Phong dần dần biến mất trong tầm mắt Đoàn Vô Nhai.

Sau khi Lâm Phong rời đi, ánh mắt Đoàn Vô Nhai quét nhìn thi thể xung quanh một chút, khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười.

Lần này đúng là thu hoạch rất lớn.

Cửu Thiên Thương Long Đỉnh là một thu hoạch lớn trong đó, tuy rằng đây chỉ là xếp thứ chín trong thập đại danh đỉnh nhưng vẫn có giá trị liên thành, mặt khác linh hồn của Quỷ Sát Vương cũng là một báu vật.

Nghĩ tới đây, Đoàn Vô Nhai không có lý do gì không cao hứng.

Huống hồ nơi này còn chết không ít người mà hắn không muốn nhìn thấy.

- Đi!

Đoàn Vô Nhai lãnh đạm nói một tiếng, muốn rời khỏi thành cổ Thiên Lạc, việc ở nơi này đã xong, nên trở về Hoàng Thành thôi.

Chín bóng người lấp loé trong nháy mắt liền đến gần cổng thành, nhưng mà ngay lúc đó, bước chân Đoàn Vô Nhai hơi khựng lại rồi ngừng hẵn.

Không chỉ có hắn, tám cường giả cầm trường thương cũng dừng lại, ánh mắt của bọn họ toàn bộ đều nhìn về một phương hướng.

Trên tường thành của thành cổ Thiên Lạc, tại vị trí vừa nãy của Đoàn Vô Nhai giờ khắc này có một bóng người xuất hiện ở nơi đó, quay lưng với bọn họ, trên người khoác trường bào màu đen đón gió tung bay, mà sau lưng thân ảnh ấy có một thanh kiếm cổ xưa.

Tóc dài tung bay theo gió, ở bên dưới khúc xạ của nắng sớm tiêu sái đến không thể tả thành lời, bên trong cỗ tiêu sái này còn mang theo vài phần cô độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK