Dịch: An Nhi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn:
Con đường sát phạt thẳng đến trời cao.
Lúc này sát khí trên người Lâm Phong vô cùng nồng đậm, không gian xung quanh phát ra tiếng xào xạc như thể lùi bước trong khí thế sát phạt.
Yên Vũ Bình Sinh nhìn Lâm Phong, trên mặt hiện lên ý cười. Ở trên đại lục rất nhiều người có khí thế sát phạt, nhưng chân chính có thể hiểu được đạo sát phạt thì có rất ít.
Con đường sát phạt chân chính là cực kỳ khủng bố, thời xưa đã đồn đại, có một ma đầu tu luyện võ đạo sát phạt, tàn sát muôn dân, nhuốm máu thiên hạ, cuối cùng không biết tung tích. Nghe nói, đạo sát phạt của người đó đã xé rách thiên địa, phá không mà đi, nhưng truyền thuyết dù sao vẫn là truyền thuyết, Yên Vũ Bình Sinh còn không có tư cách tiếp cận cảnh giới kinh khủng kia.
Mà Lâm Phong, tình thế của hắn khiến hắn nhất định phải sát phạt, không giết người thì cũng có người muốn giết hắn, chỉ có lấy sát dừng sát. Yên Vũ Bình Sinh cảm nhận được sát phạt chân chính từ trên người Lâm Phong, bởi vậy mới có một cuộc nói chuyện hôm nay.
- Lâm Phong, ta tặng cho ngươi một khúc đàn.
Yên Vũ Bình Sinh phất tay, lập tức toàn bộ quân cờ trên bàn biến mất, đàn cổ đeo trên lưng Yên Vũ Bình Sinh được đặt trên bàn.
Lâm Phong ngồi đối diện Yên Vũ Bình Sinh, yên lặng nhìn Yên Vũ Bình Sinh điều chỉnh dây đàn, tấu lên một khúc nhạc.
- Tang!
Dây đàn dao động, một thanh âm sắc bén vang lên khiến lòng Lâm Phong rung động.
Đợt tiếng đàn thứ nhất là âm thanh sát phạt, muốn phá không mà ra.
- Tang tang....
Dây đàn dao động theo ngón tay Yên Vũ Bình Sinh, ý sát phạt càng ngày càng nồng, Lâm Phong ngồi đối diện Yên Vũ Bình Sinh chỉ cảm thấy một cỗ khí tức sát phạt đánh tới trước mặt khiến tâm trí hắn không yên, đồng thời một cỗ khí tức sắc bén lao từ trên người Lâm Phong phóng ra giằng co với tiếng đàn.
Yên Vũ Bình Sinh không ngẩng đầu lên, mười ngón tay ông không ngừng gảy đàn, ý sát phạt vô cùng vô tận không ngừng lao ra.
Nhanh, càng lúc càng nhanh, ngón tay Yên Vũ Bình Sinh dao động trên dây đàn không ngừng tăng nhanh, ý sát phạt càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Rất nhanh, lấy Lâm Phong làm trung tâm, giữa không gian đều chỉ còn lại sát phạt, không có bất cứ thứ gì khác.
Khí sát phạt vô tình hóa thành một cơn lốc bao phủ Lâm Phong, nhìn thoáng qua tựa như là kén tằm cực kỳ đẹp mắt.
Nếu là có những người khác ở trong này thì sẽ phát hiện, ý sát phạt đã hóa thành bản thể, Lâm Phong đang bị bản chất ý sát phạt bao vây, từng luồng sát phạt không ngừng ngấm vào trong cơ thể hắn.
Dường như tất cả đều ngừng lại, chỉ có sát khí vẫn như trước.
Giữa vô tận ý sát phạt, đầu tiên Lâm Phong làm là gắng hết sức ngăn cản, nhưng theo sát khí càng ngày càng mạnh, Lâm Phong bắt đầu không có ngăn cản mà lại nhắm mắt, toàn bộ tinh thần đều đắm chìm trong giữa cỗ sát khí bao phủ thiên địa ở nơi này.
Yên Vũ Bình Sinh ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ.
Lâm Phong tiến vào trạng thái lĩnh ngộ so với trong tưởng tượng của ông ta còn nhanh hơn một chút, khó trách hắn có thể ở độ tuổi này đạt được cảnh giới đáng nể như thế, hơn nữa chiến lực thực sự vượt qua cảnh giới, ngộ tính của Lâm Phong quả nhiên siêu phàm thoát tục.
Nhưng mà Yên Vũ Bình Sinh vẫn chưa ngừng lại, trong cuộc đời ông đã gặp không ít thiên tài, đệ tử của ông đều là người có thiên phú tuyển chọn tốt nhất. Có người thừa kế võ đạo, có người thừa kế cầm nghệ, nhưng sau khi Yên Vũ Bình Sinh gặp và tiếp xúc Lâm Phong thì rất là yêu thích đứa đệ tử này.
Yên Vũ Bình Sinh rất thích tính cách của Lâm Phong, thích nhất trong số đệ tử của ông.
Thản nhiên, thẳng thắn, ân oán rõ ràng, sát phạt quyết đoán.
Đại đệ tử của Yên Vũ Bình Sinh có thiên phú rất cao, nhưng tính cách tâm cơ quá sâu, ngay cả lão sư mà hắn cũng tính kế.
Nhị đệ tử có thiên phú cũng không tệ, thẳng thắn, sát phạt quyết đoán, nhưng có khuyết điểm là không đủ dứt khoát đối với rất nhiều chuyện, thiếu hụt một phần bền bỉ.
Tam đệ tử chính là Đoàn Hân Diệp, tính cách thiện lương, cầm nghệ rất tốt, nhưng dù sao cũng là phận nữ nhi, cầm đạo tuy tốt nhưng võ đạo thì không được.
Mà Lâm Phong có nhiều ưu điểm hơn cả ba đệ tử của Yên Vũ Bình Sinh. Lần đầu tiên gặp mặt, Yên Vũ Bình Sinh đã có ấn tượng tốt với Lâm Phong. Kỳ thực trong lòng Yên Vũ Bình Sinh đã coi Lâm Phong như đệ tử từ lâu, bằng không thì không có khả năng dụng tâm dụng sức đi dạy bảo hắn như thế. Mà mỗi lần Lâm Phong gọi một tiếng lão sư cũng khiến ông cảm giác một trận vui mừng.
Ý sát phạt bảo phủ khắp thiên địa, tiếng đàn của Yên Vũ Bình Sinh dường như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Lâm Phong nhắm mắt tùy ý để sát khí ngấm vào trong thân thể, dụng tâm lắng nghe, lấy linh hồn cảm ngộ.
- Đây là một khúc Thiên Địa Tiêu Sát, tiếng đàn không ngừng, sát ý không lùi, vĩnh viễn không dừng, ta xem người có thể ngộ đến khi nào.
Yên Vũ Bình Sinh thở dài, cũng chậm rãi nhắm mắt lại, dụng tâm đánh đàn.
Thiên Địa Tiêu Sát là một khúc đàn không có kết thúc, là khúc đàn vĩnh viễn không dừng, tiếng đàn khiến sát khí tăng cường vô hạn.
Thời gian trôi qua trong vô tình, hai người dường như quên tất cả.
Một người đánh đàn, một người nghe, trong thiên địa chỉ có tiêu sát, không còn thứ gì khác.
Người của học viện Thiên Nhất ở ngẩng đầu nhìn bầu trời hướng rừng hoa đào, trong mắt họ đều mang theo vài phần khiếp sợ.
- Sát ý thật mạnh!
Ở phương hướng kia, bầu trời vậy mà dâng lên một cơn lốc sát khí, bản thể sát ý ở nơi đó gào thét, phiến không gian kia trở thành khoảng không, chỉ có sát ý tồn tại.
- Chuyện gì xảy ra?
Càng ngày càng có nhiều người cảm nhận được cỗ sát ý hùng mạnh đến cực điểm, trong mắt họ đều tràn đầy sự hoảng sợ. Sát ý này quá kinh khủng rồi, ngay cả không gian cũng phải tiêu thất.
Lúc này có một người nhảy lên giữa không trung, trong tay cầm một tảng đá thật lớn ném tới cỗ lốc xoáy màu trắng kia.
Tất cả đều nhìn tảng đá thật lớn đó, khi nó bay tới cơn lốc thì trong nháy mắt bị xoắn thành phấn vụn, ngay cả cặn bã cũng không còn, sát ý thì vẫn hùng mạnh như trước.
Vô sô người đều đi tới rừng đào, muốn vào xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Vào lúc này có một người đạp không mà đến, người đó nhìn cơn lốc sát khí mà chau mày.
- Phó viện trưởng, là phó viện trưởng đến.
Đôi mắt Long Đỉnh nhìn lướt qua đám người, cất giọng nói:
- Viện trưởng đang tu luyện mới sinh ra cỗ sát ý này, không có gì quá kỳ quái đâu, giải tán đi.
- Là viện trưởng đại nhân đang tu luyện, khó trách.
Sau khi đã trải qua sự tình ngày hôm qua, tất cả đều biết viện trưởng của bọn họ là người phương nào. Yên Vũ Bình Sinh nói câu một câu khiến Đằng Vu Sơn và cường giả Vạn Thú Môn phải cút về..
- Cũng chỉ có viện trưởng đại nhân tu luyện mới có thể tạo thành chấn động lớn như thế, ngưng tụ sát khí thành gió lốc, chỉ sợ ta vừa tiến vào đó thì sẽ ngay lập tức bị xoắn thành phấn vụn.
Rất nhiều người hiện ra vẻ kiêng kị, trong một chút kiêng kị còn có kính nể, là kính nể Yên Vũ Bình Sinh.
Trong rừng đào, hai người vẫn cứ nhắm mắt tĩnh lặng, đã một ngày trôi qua rồi.
Trên mặt Yên Vũ Bình Sinh hiện lên vẻ tái nhợt, dường như đang cố hết sức.
Đánh đàn không tiêu hao chân nguyên mà là tiêu hao tinh thần, khúc đàn sát phạt thì tiêu hao càng lớn, người bình thường đánh đàn một lát liền kiệt sức, Yên Vũ Bình Sinh tuy có thực lực cường đại nhưng chưa bao giờ đánh khúc Thiên Địa Tiêu Sát thời gian dài như thế. Lúc này ông cảm thấy tinh thần cả người tiêu hao hết, cả người vô lực.
Nhưng mười ngón tay của Yên Vũ Bình Sinh vẫn vững vàng gảy đàn.
Nếu có thể giúp Lâm Phong tiếp tục cảm ngộ thì Yên Vũ Bình Sinh nguyện cố hết sức.