Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần (Bản dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: An Nhi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn:

Lâm Phong không chậm trễ nữa, bởi vì trong ảo cảnh này vẫn có vài người có thực lực làm Lâm Phong phải kiêng kỵ.

Lần trước nhìn thấy Lăng Thiên ở Vô Nhai Sơn của Đoàn Vô Nhai, từ khí chất trên người, Lâm Phong có thể cảm nhận được đối phương rất mạnh.

Còn có Xà Quỳnh, hôm đó ở trong Hoàng thành, hắn đã chiến với Xà Quỳnh một trận, lúc đó, thực lực của Xà Quỳnh là Huyền Vũ cảnh tầng ba, hơn nữa còn có Giao Long vũ hồn, rất đáng sợ. Sau đó được người thần bí kia chỉ điểm mà đốn ngộ, e rằng thực lực bây giờ Xà Quỳnh còn mạnh hơn nữa.

Hai người này không phải là kẻ lương thiện gì, hơn nữa chúng đều có thù oán với Lâm Phong, nếu Mộng Tình gặp phải bọn chúng thì e rằng không hay.

Còn những người khác tiến vào trong ảo cảnh cũng không phải là kẻ yếu, mặc dù Mộng Tình rất mạnh nhưng lỡ như những tên đó liên thủ với nhau như bọn Giang Sơn đã đối phó hắn thì Mộng Tình không thể chống cự nổi.

Vì vậy, Lâm Phong phải nhanh chóng tìm được Mộng Tình.

Thân ảnh chớp động, Lâm Phong nhanh chóng vượt qua một cánh cửa, tiến vào trong một gian phòng. Bên trong không có một bóng người, chỉ có một vũng máu trên mặt đất, hiển nhiên, nơi này đã từng có người chỉ là đã bị giết chết, thi thể rơi ra ngoài ảo cảnh.

Không hề dừng lại, thân ảnh Lâm Phong lại tiếp tục lóe lên, rất nhanh lại xuất hiện trong một gian phòng khác.

- Vẫn không có ai!

Lâm Phong nhíu mày, trong lòng hắn có chút bất an, số người càng ít thì nói rõ số người bị giết càng nhiều, hy vọng Mộng Tình không xảy ra chuyện gì.

Lâm Phong gấp gáp đi qua từng căn phòng, mặc dù cũng có gặp được người nhưng Lâm Phong không rảnh để ý, mà những người đó cũng không trêu chọc Lâm Phong. Bởi vì hunh uy của Lâm Phong quá vang dội, tuy có vài người cũng muốn thử một lần nhưng đại đa số thì không dám, dùng mạng mình để đánh cược thì không đáng giá.

- Tại sao lại không tìm được.

Lâm Phong liên tục di chuyển qua hai mươi mấy căn phòng nhưng vẫn không tìm được Mộng Tình nên hắn bắt đầu trở nên nóng vội.

- Tổng cộng có ba mươi hai người tiến vào trong ảo cảnh, vậy nên số lượng gian phòng trong ảo cảnh có lẽ cũng là ba mươi hai mới đúng, ta không tin ta tìm hết toàn bộ mà không thấy.

Thần sắc Lâm Phong trở nên ngưng trọng, thân thể lại lóe lên.

- Ngươi đang tìm cô gái đi cùng ngươi sao?

Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào trong tai Lâm Phong, tại trong gian đại điện này, có một người đang dựa vào vách tường, lộ vẻ lười nhác nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt lộ ra ý cười yếu ớt.

Lâm Phong dừng chân, nhìn người nói chuyện, đó là Vân Phi Dương.

Vân Phi Dương tự xưng là người của thành Đoạn Nhận, vì vậy Lâm Phong có ấn tượng với tên này.

- Ngươi biết nàng ở đâu sao?

Lâm Phong nhìn Vân Phi Dương, hỏi.

Vân Phi Dương lắc đầu:

- Không biết, nhưng ta biết có lẽ ngươi sẽ không tìm được nàng ta!

Lâm Phong cau mày, trong mắt hắn hiện lên hàn mang, lạnh lùng nói:

- Lời này của ngươi có ý tứ gì?

- Đương nhiên, đó là ta chỉ suy đoán, ngươi có thể tự mình thử một lần, nếu khi ngươi trở lại đây lần nữa mà còn không tìm được thì có thể khẳng định rồi. Nhưng mà ngươi phải nhanh chân lên một chút.

Vân Phi Dương vẫn mỉm cười, giọng nói mang theo vài phần lười nhác, làm cho Lâm Phong càng thêm khó chịu.

Lâm Phong lại lao đi, tìm tòi trong từng gian phòng, hắn gặp được khá nhiều người, ngay cả sư huynh muội Lăng Thiên hắn cũng gặp được nhưng hai bên chỉ nhìn nhau chứ không chiến đấu. Hiện tại, Lâm Phong chỉ muốn tìm kiếm Mộng Tình.

Lâm Phong không động thủ thì Lăng Thiên cũng không.

Sau một khoảng thời gian, trên mặt Lâm Phong chỉ còn là nỗi lo lắng.

Hắn lại trở về chỗ cũ, đúng như lời của Vân Phi Dương, hắn tìm không được Mộng Tình. Lúc này, Vân Phi Dương vẫn giống như lúc trước, lười nhác dựa bên vách tường.

Thấy Lâm Phong tới đây, Vân Phi Dương không cảm thấy kinh ngạc, chỉ tùy ý cười nói:

- Xem ra ta đoán không sai, Cửu Cung Khốn Long Đại Trận quả nhiên danh bất hư truyền.

- Cửu Cung Khốn Long Đại Trận?

Lâm Phong khựng người, nhìn Vân Phi Dương hỏi:

- Ngươi biết chuyện gì xảy ra đúng không?

Vân Phi Dương gật đầu:

- Ta biết, có người không muốn ngươi tìm được, cho nên ngươi tìm không được nàng kia. Chỉ cần vẫn ở trong huyễn trận này thì dù ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng đều phí công.

Ánh mắt Lâm Phong lóe ra hàn mang, có người không muốn hắn tìm được Mộng Tình?

Lâm Phong đang muốn nói điều gì nhưng lại bị Vân Phi Dương cắt đứt.

- Không cần phải nói, ta biết ngươi nghĩ gì, giờ ta phải đi, nhưng ngươi không cần đi theo, nếu không thì ta không dám bảo đảm sẽ tìm được nàng ta hay không!

Dứt lời, Vân Phi Dương quay người trực tiếp rời đi, Lâm Phong đưa mắt nhìn bóng lưng Vân Phi Dương, hắn rất muốn đi theo, nhưng hắn không làm vậy. Bởi vì Lâm Phong cảm giác Vân Phi Dương không lừa hắn.

- Là ai không muốn ta tìm được Mộng Tình?

Lâm Phong suy ngẫm, ảo cảnh này là do lão già kia bố trí, nếu nói ai có thể khống chế cái đại trận này thì nhất định là lão già kia.

Rất có thể là lão già kia đang ngăn cản hắn.

- Trừ Mộng Tình ra thì ta còn không nhìn thấy Xà Quỳnh!

Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới điểm này, Xà Quỳnh có thực lực mạnh như vậy, khả năng bị giết gần như không có. Nhưng hắn đã đi qua tất cả gian phòng mà không nhìn thấy, như vậy cũng có nghĩa là, Xà Quỳnh đã đ-ng phải Mộng Tình, chuyện hắn không mong muốn nhất có lẽ đã xảy ra.

Hơn nữa, lão già kia theo cỗ kiệu mà tới, cũng có người lão là người trong Hoàng thành, Xà Quỳnh lại chính là thống lĩnh cấm quân, thậm chí dám xông vào trong tẩm cung của công chúa Đoàn Hân Diệp, rất hiển nhiên, Xà Quỳnh có bối cảnh cường đại, như vậy chuyện này có thể giải thích được.

Lâm Phong rất lo lắng, mà người bên dòng Tương Giang đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch.

Sự thật đúng như lời Vân Phi Dương, lão già kia không muốn Lâm Phong tìm được Mộng Tình. Mọi người đều thấy rõ, bên trong ảo trận kia có cửu cung di động, mỗi một lần Lâm Phong sắp tìm được Mộng Tình thì cửu cung sẽ chuyển động làm cho Lâm Phong không thể bước vào gian phòng có Mộng Tình.

Người bên trong ảo cảnh cảm giác mình như đang ở trong cung điện rộng lớn, mà người bên ngoài lại thấy được một không gian nhỏ hẹp, giống như là một mê cung ma huyễn, mọi người giống như chỉ cách một bước ngắn.

- E rằng nữ nhân của Lâm Phong phải gặp nguy hiểm!

Tất cả đều đang xem trận chiến giữa Xà Quỳnh và Mộng Tình, thực lực Mộng Tình tuy rất mạnh nhưng Xà Quỳnh còn mạnh hơn, luôn luôn áp chế Mộng Tình.

- Ngươi vô sỉ!

Bên bờ Tương Giang, trong không gian an tĩnh đột nhiên có một tiếng hô lớn vang lên khiến cho mọi người đều quay đầu nhìn về phía người vừa quát lên.

Đó là một người rất trẻ tuổi, nhưng rất can đảm, bởi vì người y vừa mắng là lão già khống chế trận pháp đang kết ấn trên không trung kia.

- Ngươi đã bố trí đại trận thì nên để ảo cảnh tự vận hành, bây giờ ngươi khống chế trận pháp để Lâm Phong đại ca không cách nào gặp được Mộng Tình tỷ tỷ, ngươi quá vô sỉ!

Đoàn Phong nhìn Mộng Tình bị thương, khuôn mắt trẻ măng trở nên phẫn nộ, nhìn về lão già tức giận mắng.

Lão già cúi đầu nhìn xuống, đạm mạc liếc Đoàn Phong một cái, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh:

- Trận pháp này do ta khống chế, đương nhiên là ta muốn thế nào thì thế sẽ được như thế, về phần không để Lâm Phong tìm được nữ nhân của hắn là ta đang giúp hắn, nếu hắn gặp phải Xà Quỳnh thì mới là đường chết.

Lão già bình tĩnh nói:

- Việc ta làm từ lúc nào đến phiên một tên nhóc như ngươi xen mồm, cút!

Vừa dứt lời, trong miệng lão già phun ra một ngụm chân nguyên cuồn cuộn đánh về phía Đoàn Phong, chỉ trong nháy mắt nó đã tới trước người Đoàn Phong.

Đoàn Phong gặp kinh không hoảng, thân thể không lùi mà tiến, y bay lên trời, hay tay kết ấn, một luồng lực lượng phong ấn từ trên người Đoàn Phong tràn ra đánh tới ngụm chân nguyên kia.

- Rầm rầm...

Không gian chấn động, lực lượng phong ấn của Đoàn Phong không thể so với chân nguyên của đối phương, chân nguyên lực rơi lên người làm cho Đoàn Phong phun ra một ngụm máu tươi, thân hình y rơi xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt.

- Lão thất phu!

Đoàn Phong ngẩng đầu lên, tức giận mắng, phía sau lưng Đoàn Phong, lực lượng vũ hồn kinh khủng phóng ra, khí tức phong ấn càng ngày càng mạnh.

- Phong Ấn Môn!

Lão già kinh ngạc nhìn thẳng vào Đoàn Phong, sau đó lão nhìn thoáng qua cỗ kiệu, Đoàn Phong không ngờ lại có vũ hồn Phong Ấn Môn, hơn nữa, khí tức hình như không hề kém cỏi.

Đây là khí tức huyết mạch dòng chính hoàng thất.

- Ngươi họ Đoàn?

Lão già hỏi.

- Liên quan gì tới ngươi, lão thất phu!

Đoàn Phong nổi giận mắng.

- Hừ, ngươi đã mang họ Đoàn vậy ta tha ngươi không chết!

Lão già lạnh lùng nói, sau đó không nhìn Đoàn Phong nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang