Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần (Bản dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Muỗi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn:

- Lẽ nào Lâm công tử cho rằng ta đến tìm công tử, lại nhất định phải có mục đích sao?

Lam Kiều nghe được câu hỏi của Lâm Phong, dường như ánh mắt cuối cùng lại có vài phần điềm đạm đáng yêu, thân thể nàng bước nhỏ về phía trước một bước. Lam Kiều chỉ còn cách Lâm Phong có một gang tấc.

- Lại nói, Lam Kiều đã bao giờ nói qua sẽ không cho công tử chạm, nếu như Lâm công tử thích, thân thể Lam Kiều mặc cho Lâm công tử xử trí.

Giọng nói khe khẽ đầy vẻ e lệ từ trong miệng Lam Kiều truyền ra, càng về sau, giọng nói lại càng nhỏ, nhưng tràn ngập sự mị hoặc.

Lâm Phong chỉ thấy Lam Kiều cúi đầu, xấu hổ lặng lẽ, khuôn mặt càng thêm ửng hồng.

Chiếc váy dài của nàng từ trên đôi vai trắng như tuyết từng chút một, chậm rãi rơi xuống phía dưới, phần đầy đặn trắng như tuyết càng lúc càng rõ ràng. Ánh mắt của Lâm Phong dừng lại, nhìn chằm chằm vào phần váy đang rơi xuống, chỉ thiếu chút nữa là có thể nhìn thấy được phong cảnh bên trong.

- Công tử muốn xem không?

Âm thanh mềm mại mị hoặc truyền vào trong tai của Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong cảm thấy trái tim đập mạnh, buột miệng nói ra:

- Muốn...

Lâm Phong vừa dứt lời, Lam Kiều buông tay ra, chiếc váy dài theo thân thể của nàng trợt xuống, nơi cao vút đầy ắp kia thình lình hiện ra ở trước mắt, trắng như tuyết, mềm mại, dường như quá đầy đặn, khiến cho Lâm Phong muốn đưa tay ra chạm vào nó, ngọn núi mềm quá đẹp, câu dẫn hết dục vọng của con người.

Trong lòng Lâm Phong cũng có một một ngọn lửa từ dưới bụng chậm rãi dâng lên, thiêu đốt càng lúc càng mạnh.

- Công tử muốn Kiều Kiều sao?

Âm thanh quyến rũ lại một lần nữa truyền ra. Âm một tiếng, ngọn lửa trong cơ thể của Lâm Phong điên cuồng tăng lên, không có cách nà tự kềm chế, hắn là nam nhân mười bảy mười tám tuổi, ngoại trừ từng nhìn thấy thân thể của Đoàn Hân Diệp ra, lại từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn qua nữ nhân nào khác, chưa từng bị quyến rũ như thế, khiến cho hắn gần như muốn điên cuồng.

Lúc này hai mắt Lâm Phong đỏ ửng, tay hắn chậm rãi vươn về phía nơi đầy ắp êm dịu trắng mịn kia.

- Không được!

Trong lòng Lâm Phong gào thét một tiếng, tay hắn cứng đờ ở trên không trung, trong đầu cũng tỉnh táo lại vài phần.

- Không đúng, đây không phải là sự thật, bên trong chiếc váy dài của nàng rõ ràng còn có trang phục, vì sao lúc này lại không có gì cả.

Mắt của Lâm Phong khôi phục lại vài phần tỉnh táo, thứ nhìn thấy, không nhất định là thật.

Mắt khép hờ, Lâm Phong thở ra một hơi thật dài, Thiên Nhân Hợp Nhất, tất cả trời đất đều trở nên rõ ràng, trong sáng hơn.

Lâm Phong mở mắt ra, dường như có một tầng sương mù mờ ảo tiêu tan, giống như hoa trong gương, trăng trong nước. Lúc này, Lam Kiều mỉm cười đứng ở đó, vẫn cố gắng mặc chiếc váy dài, tuy rằng gợi cảm, xinh đẹp, nhưng cũng không có trần như nhộng.

Vừa rồi, những gì Lâm Phong hắn nhìn thấy được đều là biểu hiện giả dối!

- Chuyện gì xảy ra?

Đồng tử của Lâm Phong co lại. Tất cả những gì vừa rồi đều là giả, nhưng hắn lại nhìn thấy rõ ràng như vậy.

- Lâm công tử đang suy nghĩ gì đấy?

Lam Kiều khẽ cười, trong đôi mắt ngoài ý cười còn có một tia ý vị thâm trường, nhìn chằm chằm vào mắt của Lâm Phong.

Biểu tình của Lâm Phong cứng đờ, không có mở miệng. Hắn lẽ nào nói cho Lam Kiều, hắn vừa mới nhìn thấy thân thể nàng trần truồng, chẳng qua là tưởng tượng ra.

- Vừa rồi là ảo cảnh.

Lâm Phong nhìn thấy vẻ tươi cười trong đôi mắt của Lam Kiều, trong lòng thầm nghĩ, hắn không nhìn có lẽ còn tốt hơn.

Nửa năm qua, Lâm Phong nghiên cứu trận pháp, đan đạo, Thiên thuật tu luyện tàn hồn, nghiên cứu ba đoạn ký ức, cũng không có đi tu luyện nâng cao tu vi, nhưng thực lực của hắn cũng đã là Linh Vũ cảnh tầng tám đỉnh phong, lại thêm cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cùng với ý chí mạnh mẽ, còn tiến vào huyễn cảnh, trúng phải huyễn thuật.

Rất hiển nhiên, vừa rồi Lam Kiều thi triển huyễn thuật đối với hắn, khiến cho hắn không giữ được tâm thần, bị ảo giác làm cho mê hoặc, xuất hiện một cảnh tượng kiều diễm vừa rồi.

Lam Kiều rất lợi hại, tuyệt đố không chỉ đơn giản là người bán đầu giá trong Mộng các. Nếu như Mộng các tùy ý lấy ra một người cũng có thể mạnh như vậy, vậy Mộng các khủng khiếp tới mức nào?

- Lam tiểu thư, tuy rằng vừa rồi là huyễn cảnh, nhưng trong tưởng tượng của ta nhìn thấy được lại thật sự là thân thể của Lam tiểu thư. Lẽ nào Lam tiểu thư hoàn toàn không chú ý, nhưng cuối cùng lại muốn cố ý làm như vậy?

Lâm Phong hắn thừa nhận trúng phải huyễn cảnh, cũng không cố gắng che giấu, trực tiếp mở miệng nói.

- Lâm công tử nói vậy là sai rồi.

Lam Kiều nũng nịu cười, mị nhãn như tơ, nhìn Lâm Phong nói:

- Huyễn cảnh này thật sự là do ta thiết lập, nhưng ta cũng chỉ là có tác dụng dẫn dắt. Nếu như Lâm công tử không đi nghĩ theo phương diện kia, làm thế nào thấy loại huyễn cảnh này. Thật ra, tất cả mọi thứ trong huyễn cảnh tuy nói là giả, nhưng lại là thật, là suy nghĩ trong lòng Lâm công tử đi ra.

- Cho nên, Lâm công tử vừa rồi chính là khi dễ người ta!

Một tiếng nói nũng nịu từ trong miệng Lam Kiều thốt ra, kèm theo chút kiều diễm. Nữ nhân này vốn đã xinh đẹp, dáng người ôn nhu, hơn nữa lại ăn mặc gợi cảm tới tận xương như vậy, lại thêm mỗi một lời nói của nàng đều ẩn chứa sự mê hoặc đặc biệt, khiến người ta rất khó có thể nhịn nổi. Cho dù lấy ý chí của Lâm Phong cũng như vậy. Bởi vậy vừa rồi hắn mới từng bước một rơi vào trong huyễn cảnh của đối phương.

Điều này cùng liên quan tới thực lực, chỉ bởi vì Lâm Phong quá sơ ý, căn bản không nghĩ rằng thứ hắn nhìn thấy được sẽ là giả, hắn thậm chí không biết được rõ ràng huyễn cảnh bắt đầu từ lúc nào. Lam Kiều bố trí huyễn cảnh quá thật, thật tới mức dường như dung hợp cùng hiện thực, khiến cho Lâm Phong thuận theo tự nhiên đi vào trong đó.

- Nàng đã biểu hiện qua thực lực của mình, hiện tại hãy nói rõ ý đồ đến đây đi.

Lâm Phong hờ hững mở miệng nói. Trải qua một lần bị đối phương mê hoặc, tiếp theo Lâm Phong sẽ không lại mắc lừa, tiến vào trong huyễn cảnh nữa.

Dù sao cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng là cùng trời đất tương hợp, chỉ cần trong lòng hắn cảnh giác, ý niệm thoáng động có thể thấy rõ tất cả, giống như vừa mới khi mới tỉnh táo lại vậy. Trừ khi, hắn gặp phải người bố trí huyễn cảnh mạnh hơn.

- Lâm công tử vẫn nóng nảy như vậy, nếu công tử muốn biết như vậy, vậy Lam Kiều cũng n nói thẳng.

Lam Kiều khẽ cười duyên, nhìn Lâm Phong mở miệng nói:

- Lâm công tử, lần này ta đến đây là muốn mời Lâm công tử gia nhập với chúng ta.

- Gia nhập các nàng, Mộng các sao?

Trong mắt của Lâm Phong hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ rằng Lam Kiều đến đây với ý định muốn mình gia nhập với các nàng.

- Có thể nói như vậy, chỉ có điều chúng ta không chỉ có Mộng các.

Lam Kiều vừa cười vừa nói, khiến cho trong lòng Lâm Phong thoáng động.

Không chỉ là Mộng các? Lam Kiều nói những lời này chính là cho hắn biết, Mộng các chỉ là thế lực ngoài mặt của các nàng mà thôi.

- Xin lỗi, ta không có hứng thú.

Lâm Phong quả quyết lắc đầu từ chối, khiến cho vẻ tươi cười trên mặt Lam Kiều thoáng cứng đờ, chỉ có điều đây cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

- Ta vẫn chưa nói hết, Lâm công tử cần gì phải vội vàng từ chối.

Dáng vẻ tươi cười lại một lần nữa hiện lên ở trên mặt, Lam Kiều chậm rãi nói:

- Lâm công tử, công tử gia nhập chúng ta, có nghĩa là nắm giữ nguồn tài nguyên tu luyện cuồn cuộn không ngừng, công pháp, võ kỹ cường đại. Chỉ cần công tử đưa ra, cần cái gì đều có. Thậm chí, có lẽ thứ Lâm công tử vừa tưởng tượng đến, cũng sẽ trở thành hiện thực.

Sự mị hoặc lại từ trong miệng của Lam Kiều thốt ra. Công pháp, võ kỹ, cần cái gì cũng đều có, còn ám chỉ Lâm Phong có cơ hội lấy được nàng, điều kiện này rất có lực hấp dẫn.

- Xin lỗi, ta không có hứng thú!

Khóe miệng Lâm Phong mỉm cười, lặp lại một tiếng, không cho phép nghi ngờ, khiến cho Lam Kiều lại một lần nữa sửng sốt.

Không có hứng thú? Là không có hứng thú đối với công pháp võ kỹ, hay là không có hứng thú đối với nàng? Hoặc nói, tất cả đều không có hứng thú.

Nàng lẽ nào lại không có chút lực hấp dẫn nào đối với Lâm Phong sao? Điều này làm cho trong lòng Lam Kiều sinh ra sự cô đơn. Nàng sử dụng ra thế võ toàn thân đi quyến rũ Lâm Phong, nhưng không ngờ không có một chút tác dụng nào. Đây là điều nàng căn bản chưa từng nghĩ tới.

Đối với Lâm Phong, hắn không thiếu công pháp võ kỹ. Ở trong ký ức của tôn giả cường đại, có không ít công pháp võ kỹ lợi hại, thậm chí là các loại thần thông như Thiên thuật tàn hồn này.

Nữ nhân, Lam Kiều ngoại trừ gợi cảm mị hoặc ra, luận về sự thánh khiết cùng với xinh đẹp, làm sao có thể so sánh được với Mộng Tình, thậm chí Đoàn Hân Diệp cũng đẹp hơn so với nàng vài phần, hơn nữa cũng càng cao quý hơn.

Gia nhập vào bọn họ, có nhận được, lại cũng có nghĩa là phải bỏ ra, bị ràng buộc, không tự do. Điều này hiển nhiên không phải là điều Lâm Phong muốn. Cho nên hắn căn bản không cần phải suy nghĩ.

- Lâm công tử, công tử biết người cứu đi Lãnh Nguyệt là ai không? Nếu như ta nói công tử chọc phải một nhân vật rất giỏi, tương lai công tử có thể sẽ phải đối mặt với uy hiếp tới tính mạng.

Trong mắt Lam Kiều lóe lên một tia không phục, tiếp tục nói.

- Nàng nói xong chưa?

Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Lam Kiều, mềm không được, lại muốn ép sao?

Mắt Lam Kiều chợt ngưng trọng, lại nghe Lâm Phong tiếp tục nói:

- Nếu như nói xong, xin mời rời đi. Một thiếu nữ đêm khuya ở trong phòng của ta, truyền đi sẽ không tốt, nàng không ngại, nhưng ta chú ý.

Vừa dứt lời, Lam Kiều mắt không chớp nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt lóe lên vài phần ủy khuất.

- Hừ!

Kiêu ngạo hừ một tiếng, Lam Kiều phẫn nộ trừng mắt với Lâm Phong, sau đó chạy chậm rời khỏi phòng, trực tiếp ra khỏi tửu lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK