Dịch: Muỗi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn:
- Băng Hà Đằng!
Ngốc bảo chủ cũng khẽ run lên.
Băng Hà Đằng đại trưởng lão của sơn trang Băng Tuyết có thực lực rất mạnh, khắp nơi đều nghe thấy tiếng, chính là tồn tại cường đại Huyền Vũ cảnh tầng ba, có thực lực tương đương với Hàn Tuyết Thiên trang chủ sơn trang Băng Tuyết. Lần này, hắn tự thân xuất mã là bởi vì Băng Nguyên, chính là đệ tử nhập thất của hắn, do hắn một tay bồi dưỡng trưởng thành lên. Nhưng hiện tại, Băng Nguyên lại bị người ta giết chết ở trong thành cổ Thiên Lạc, hắn làm sao có thể không tức giận.
- Băng trưởng lão, chúng ta đều đến vì cùng một mục đích, ngươi bá đạo như vậy, hình như không tốt lắm đâu.
Mắt của Ngốc bảo chủ hơi nheo lại. Băng Hà Đằng trực tiếp bảo hắn cút ngay, khiến cho Ngốc Ưng bảo hắn đặt mặt mũi ở đâu đây?
- Không quá tốt, ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao?
Giọng nói của Băng Hà Đằng cũng ẩn chứa cảm giác lạnh lẽo, ánh mắt lộ ra sự xem thường. Ngốc Ưng bảo là một đám gà đất chó ngói mà thôi, không đáng để chú ý tới. Tuy rằng bọn họ ở thành cổ Thiên Lạc có chút thế lực, nhưng hắn là đại trưởng lão của sơn trang Băng Tuyết lại hoàn toàn coi thường Ngốc Ưng bảo.
- Ta đây!
Một giọng nói lạnh lẽo đột ngột truyền ra, khiến cho đồng tử của Băng Hà Đằng thoáng co lại. Dau một khắc, một băng hàn ý ở trong hư không hạ xuống, lạnh tới mức làm cho người khác run rẩy.
Trên bầu trời, một bóng người chợt nhảy lên trên cao với tốc độ rất nhanh, chưởng lực lạnh lẽo dẫn theo sát khí mãnh liệt bay thẳng đến chỗ của Băng Hà Đằng.
- Cút ngay.
Băng Hà Đằng nổi giận gầm lên một tiếng, trên trời có băng tuyết rơi xuống, tay hắn hóa thành sương lạnh, công kích về phía một chưởng với sát khí tràn ngập này.
- Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn đột ngột truyền ra, không gian run rẩy mãnh liệt, tuyết bay lả tả xuống, bay múa đầy trời.
- Lạnh quá!
Đám người phía xa chỉ cảm thấy hàn ý xâm nhập thân thể, run rẩy. Ở bên trong hàn ý này còn có sát khí nồng đậm.
Chỉ thấy thân thể của Băng Hà Đằng bỗng nhiên lui về phía sau, trên mặt đất lướt qua một dấu vết thật sâu. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Đó là một người với mái tóc dài cuồng loạn để xõa xuống đầu vai, toàn thân gầy trơ cả xương, lại giống như một bộ thi thể khô quắt, tràn ngập tà khí. Nhưng mà Băng Hà Đằng nhìn thấy người này, lại có một cảm giác giống như đã từng thấy qua.
- Bái kiến bảo chủ!
Đám người Ngốc Ưng bảo đều quỳ xuống, trong mắt của bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi.
- Hắn chính là bảo chủ của Ngốc Ưng bảo hiện tại, quả nhiên rất thần bí.
Đám người kia nhìn người này xuất hiện, ánh mắt nheo lại, dường như muốn nhìn hắn rõ ràng hơn. Băng Hà Đằng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
- Thế nào, không nhận ra bằng hữu cũ sao?
Bảo chủ Ngốc Ưng bảo trầm giọng nói một tiếng, khiến cho thân thể của Băng Hà Đằng run lên, đồng tử chợt co lại, khiếp sợ nói:
- Là ngươi!
- Là ta, Băng Hà Đằng, không nghĩ tới đúng không?
- Đúng là không có nghĩ tới. Không ngờ ngươi tới thành cổ Thiên Lạc, thành bảo chủ của Ngốc Ưng bảo.
Trong lòng Băng Hà Đằng thầm kinh ngạc, hắn nhận được người này. Trước đây, bọn họ đã từng giao đấu, đối phương kém hơn so với hắn một cảnh giới. Hiện tại hắn lại giống như hắn, thậm chí có thể đẩy lùi hắn.
- Thế sự vô thường. Ngày xưa, nhi tử của ta bị giết, tâm cảnh của ta lột xác, một lòng chỉ theo đuổi thực lực cường đại, mới có được ta hiện nay.
Ánh mắt của người này tương đối lạnh lẽo, thâm trầm nói.
- Băng Hà Đằng, lần này chúng ta gặp lại cũng là vì cùng một mục đích, vẫn là làm chính sự trước.
- Được.
Băng Hà Đằng gật đầu, đối phương có tư cách nói chuyện với hắn.
Tầm mắt của hắn nhìn qua, tập trung vào phía trên tửu lâu Thiên Sơn.
- Một đám phế vật, hủy tửu lâu này cho ta.
Bảo chủ của Ngốc Ưng bảo lạnh lùng nói một tiếng, nhất thời những người quỳ trên mặt đất đó mới dám đứng lên, khiến cho đám người cảm thán trước uy nghiêm của hắn.
Bảo chủ của Ngốc Ưng bảo thật là bá đạo, cuối cùng lại khiến cho người của Ngốc Ưng bảo sợ hãi hắn như thế.
- Không cần.
Giọng nói lạnh lùng từ trong tửu lâu truyền ra, một bóng người xuất hiện ở trước cửa lớn của tửu lâu, lập tức chậm rãi bước ra.
Ở bên cạnh bóng người này, một bóng dáng mị hoặc thánh khiết đi theo như bóng với hình.
Ánh mắt bảo chủ của Ngốc Ưng bảo, Băng Hà Đằng, cùng với ba người Lâm Phong va chạm ở trên không trung.
Người quen, đều là người quen.
- Quả nhiên là Lâm Phong của Vân Hải tông!
Ánh mắt của Băng Hà Đằng lạnh băng, lộ ra chút sát ý, trong lòng thầm nghĩ:
- Người này là yêu nghiệt, hôm nay phải giết!
Vân Hải tông diệt vong, Băng Hà Đằng cũng có tham dự. Ngày đó, hắn nhìn thấy được Lâm Phong tàn sát bừa bãi, ở trên đài sinh tử của Vân Hải tông quật khởi. Hiện tại, thiếu niên một năm rưỡi trước hết sức càn rỡ, hiện tại đã trưởng thành đến mức độ khủng khiếp như vậy, có thể giết chết người đứng đầu đệ tử nòng cốt của sơn trang Băng Tuyết hắn. Nếu như cho thêm Lâm Phong mấy năm, sợ rằng ngay cả hắn cũng không khống chế được Lâm Phong.
Ngày hôm nay, nhất định phải giết Lâm Phong, không chỉ là báo thù, đồng thời cũng là chấm dứt hậu hoạn.
Bên cạnh Băng Hà Đằng, trong đôi mắt bảo chủ của Ngốc Ưng bảo đầy sát ý, so với hắn càng nồng đậm hơn. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
- Là ngươi!
- Là ta.
Lâm Phong cũng nhìn hắn. Hắn không ngờ có biết bảo chủ của Ngốc Ưng bảo này. Ngày xưa, người này cũng là người của Vân Hải tông, hơn nữa còn có địa vị đặc biệt tôn quý.
- Mạt Thương Lan, ngươi bây giờ càng lúc càng không ra gì, người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Bảo chủ của Ngốc Ưng bảo này không ngờ chính là kẻ phản bội của Vân Hải tông, Mạt Thương Lan này là đại trưởng lão chấp pháp, phụ thân của Mạc Tà đã vài lần muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Ngày Vân Hải tông diệt vong, Mạt Thương Lan tập kích bất ngờ chém tông chủ Nam Cung Lăng một cánh tay.
- Người không ra người, quỷ không ra quỷ?
Mạt Thương Lan châm chọc cười:
- Tướng mạo chẳng qua là một cái túi da, dễ nhìn như vậy có tác dụng gì. Thực lực mới là quan trọng nhất. Lại giống như ngươi, còn trẻ như vậy nhưng ngày hôm nay sẽ chết ở trong tay ta. Còn nữ tử bên cạnh ngươi có túi da thật tốt, đáng tiếc, cũng phải chết.
Nhìn trên gương mặt của Mạt Thương Lan đầy tà khí, mắt của Lâm Phong càng lúc càng lạnh. Người này nhất định là tu luyện công pháp tà ác nào, mới thành ra bộ dạng hiện tại, gầy như que củi, giống như là một cái giá áo, khiến người ta cảm giác chính là thâm trầm, khủng khiếp.
Đám người phía ngoài có chút xúc động. Không sai. Ở trên đại lục, thực lực mới là vương đạo. Cũng giống như Lâm Phong lúc này lại đối mặt với sinh mạng nguy cấp, hôm nay sợ rằng khó thoát khỏi cái chết.
- Tên khốn kiếp này.
Lam Kiều thầm mắng Lâm Phong tự tìm đường chết. Lâm Phong không trốn tránh, lúc này lại làm cho mình rơi vào cùng đường.
Bảo chủ của Ngốc Ưng bảo và đại trưởng lão của sơn trang Băng Tuyết, còn có một vị Phó bảo chủ của Ngốc Ưng bảo, ba tồn tại cường đại Huyền Vũ cảnh. Lâm Phong lần này khó thoát khỏi kiếp nạn.
- Lâm Phong, ngươi muốn chết kiểu nào?
Mạt Thương Lan thâm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ngày xưa hắn mà bảo kiếm, cũng là bởi vì Lâm Phong mới bị khoảng không lão giết chết, hiện tại, cuối cùng có cơ hội báo thù, giết Lâm Phong.
Nghe được Mạt Thương Lan muốn giết Lâm Phong, Mộng Tình bước chân đi về phía trước. Nhất thời, một hơi lạnh giống như đông cứng cả trời đất lại một lần nữa phóng ra, hàn ý mãnh liệt tràn ngập thiên địa.
Trên người của Mộng Tình thả ra hàn ý này, hoàn toàn không nhất định yếu hơn Băng Hà Đằng, hàn ý này rót vào tận xương tủy.
- Huyền Vũ cảnh, tầng hai.
Ánh mắt của Mạt Thương Lan và Băng Hà Đằng đều chợt đông cứng lại. Nữ nhân này cuối cùng lại nắm giữ thực lực Huyền Vũ cảnh tầng hai. Hơn nữa hàn ý này, so với hàn ý bình thường phải mãnh liệt hơn, càng thấu xương hơn. Thảo nào Ưng bảo chủ lại bị giết.
- Không sai. Đáng tiếc, cho dù ngươi có thể ngăn cản được một người trong chúng ta, kết cục còn không phải là chết sao?
Mạt Thương Lan âm u lạnh lẽo nói.
- Lão nhân đã lâu không có hoạt động gân cốt, cũng muốn tham gia náo nhiệt.
Lúc này, trong đám người có một bóng người lộ ra. Đó là một lão nhân đang bước từng bước.
- Hỏa lão!
Ánh mắt Lâm Phong chợt nghiêm lại. Lão nhân này chính là Hỏa lão đã có giao hẹn với Lâm Phong. Chỉ có điều, hắn hình như đã sớm xuất hiện.
- Ừ.
Hỏa lão nhìn Lâm Phong khẽ gật đầu, đi tới bên cạnh Lâm Phong. Ở trên người của hắn, một khí tức cuồng loạn nóng bỏng phóng ra, vừa vặn ngược lại cùng hơi lạnh trên người của Mộng Tình.
- Huyền Vũ cảnh, tầng ba!
Ánh mắt mọi người run lên, cuối cùng lại đột nhiên có một cao nhân xuất hiện, muốn giúp Lâm Phong.
- Hỏa lão, cảm ơn!
Lâm Phong liếc mắt nhìn lão nhân bên cạnh, đã thấy Hỏa lão cười nói:
- Ngươi đáp ứng trao đổi đồ với ta còn chưa đưa cho ta, làm sao có thể chết ở trên tay bọn họ.
Lâm Phong khẽ gật đầu, nói:
- Hỏa lão, sau khi chuyện này qua đi, Lâm Phong tất có hậu tạ.
- Tiểu tử ngươi ngược lại rất có tự tin.
Hỏa lão cười lắc đầu. Bây giờ bọn họ đối mặt chính là ba gã cường giả Huyền Vũ cảnh, bản thân hắn ngược lại không khiếp sợ, cho dù không địch lại, lấy tu vi của hắn muốn rời đi cũng không có vấn đề gì. Chỉ là hắn muốn bảo vệ Lâm Phong.
Huyết Hồn Huyền đan lại là đồ tốt.
- Lại một kẻ thích đâm đầu vào chỗ chết.
Băng Hà Đằng lạnh lùng nói, mắt nhìn Lâm Phong:
- Ngươi thật đúng là đủ ngây thơ. Cho dù hai người bọn họ có thể thay ngươi chống đỡ một hồi, chúng ta còn có một cường giả Huyền Vũ cảnh, ngươi làm thế nào ngăn cản được?
- Huyền Vũ cảnh sao?
Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, liếc mắt nhìn qua về phía Ngốc bảo chủ. Sau đó hắn lập tức nhìn Mộng Tình nói:
- Mộng Tình, không thành vấn đề chứ?
- Ta có thể khiến cho hắn không đến gần được ngươi nửa phần.
Ánh mắt của Mộng Tình nhìn chằm chằm vào Băng Hà Đằng nói.
- Được.
Lâm Phong khẽ gật đầu:
- Hỏa lão, kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, lại làm phiền ngài.
- Lão đầu tuy rằng rất lâu không hoạt động gân cốt, nhưng vẫn không đến mức không đối phó được với một kẻ người như vậy quỷ không ra quỷ.
Hỏa lão đáp một tiếng:
- Chỉ có điều còn có một người, ngươi làm sao bây giờ?
- Còn có một người, ta sẽ tự mình tới!
Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, một tia ánh sáng sắc bén bùng lên!