Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần (Bản dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Nga.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn:

- Ta thua rồi.

Độc Tí nhìn Cùng Bích Lạc đang đứng ngạo nghễ, thanh âm hơi trầm thấp. Độc Tí thất bại rồi, lại còn bị đánh bại hoàn toàn như thế.

Bích Lạc Vũ Hồn thật sự rất cường đại, lại có thể tạo ra không gian phong bế, đặc biệt là Bích Lạc Ti Vũ, có thể làm nước bao phủ không gian trở thành một nhà tù vô hình, hơn nữa, chỉ cần Bích Lạc Ti Vũ giam giữ người lại, nước còn có thể hóa thành lợi khí cắt đứt thân thể tù nhân, vừa rồi, chỉ cần Độc Tí yếu hơn một chết thì đã trực tiếp bị nước cắt chết.

- Từ nay về sau, vị trí đứng đầu học viện Thiên Nhất sẽ thuộc về Cùng Bích Lạc ngươi đấy.

Thanh âm của Độc Tí hơi bi thương, từ trước cho tới nay, Độc Tí vẫn luôn là đệ tử mạnh nhất của học viện Thiên Nhất, hơn nữa cũng là người sớm nhất đột phá Linh Vũ cảnh, bước vào Huyền Vũ cảnh trong nhóm đệ tử thiên tài.

Nhưng mà, trước đây, Cùng Bích Lạc một mực bị hắn áp chế, cho nên vẫn rất khiêm tốn nội liễm, yên lặng tu luyện, nhưng sau khi bước chân vào Huyền Vũ cảnh, thì Cùng Bích Lạc giống như thay đổi thành một người khác, vô cùng cuồng ngạo, vừa bước vào Huyền Vũ cảnh liền khiêu chiến hắn.

Hắn vốn tưởng rằng Cùng Bích Lạc chỉ đắc ý vênh váo, nhưng sự thật lại làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, Cùng Bích Lạc đánh thắng hắn, rất dễ dàng đánh thắng hắn, đây là một trận chiến không có bất cứ hoài nghi gì.

Lúc này, trong nội tâm của mọi người âm thầm đồng ý lời nói của Độc Tí, ngay cả Độc Tí cũng không phải là đối thủ của Cùng Bích Lạc, vậy thì đệ tử mạnh nhất học viện Thiên Nhất ngoại trừ Cùng Bích Lạc còn có thể là ai.

- Vấn Ngạo Tuyết, Độc Cô Thương, Lâm Phong, các ngươi đang ở đâu!

Cùng Bích Lạc kiêu ngạo đưa tầm mắt nhìn lướt qua, thanh âm lạnh lùng, nếu bọn họ đang ở đây, Cùng Bích Lạc không ngại tái chiến mấy lần để biểu hiện sự cường đại của mình.

Nhưng mà không có người nào đáp lại hắn, Độc Cô Thương ngay cả một chiêu của Lâm Phong đều không tiếp nổi, làm sao dám cùng hắn đánh một trận, Vấn Ngạo Tuyết căn bản không có tới đây.

Còn Lâm Phong, lúc này hắn vẫn đang ngồi tu luyện trong phòng.

- Một đám nhu nhược, quả nhiên bên trong học viện Thiên Nhất ngoại trừ Độc Tí thì không có ai có tư cách đánh cùng ta một trận, hừ, đúng là lũ nhát gan như chuột.

Cùng Bích Lạc giễu cợt nói một tiếng, lập tức dạo bước trên hư không, chỉ một lát liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt của mọi người trong học viện Thiên Nhất lóe lên, lần này Hoàng thành thật sự náo nhiệt rồi, tuy rằng Cùng Bích Lạc mới bước vào Huyền Vũ cảnh, nhưng hắn lại luyện được Vũ Hồn cường đại kia, đợi một thời gian nữa, nhất định có thể uy hiếp được bát đại công tử.

Rốt cuộc học viện Thiên Nhất của bọn họ cũng có một yêu nghiệt giống như bát đại công tử ra đời rồi.

Nhìn thân ảnh Cùng Bích Lạc biến mất, ánh mắt Độc Tí buồn vô cớ, đều là Huyền Vũ cảnh, hơn nữa hắn còn tấn cấp trước, nhưng sao lại chênh lệch lớn như thế?

Trong chiến đấu Vũ Hồn cường đại có khả năng phát huy ra ưu thế, đó là điều không phải bàn cãi, nhưng Đao Vũ Hồn của hắn đã rất mạnh rồi mà vẫn bị Bích Lạc Vũ Hồn khắc chế đến sít sao, khiến hắn ngay cả cơ hội thi triển đao pháp cuồng mãnh bá đạo cũng không có.

Lúc này, tiếng ầm ầm rất nhỏ vang lên, nhưng trong không gian yên tĩnh, nó lại vang lên đặc biệt rõ ràng, chỉ thấy trong tháp tu luyện, một căn phòng chậm rãi mở ra, lập tức, một thân ảnh tuấn tú phiêu dật xuất hiện trong mắt mọi người.

Một bộ trường bào màu trắng, tóc dài bay theo gió, cặp mắt trong suốt kia mang theo vài phần thâm thúy.

- Lâm Phong!

Trong mắt mọi người lóe lên vẻ kinh ngạc, Lâm Phong, vào lúc này, hắn mới từ trong tháp tu luyện đi ra, mà Cùng Bích Lạc cũng vừa mới rời đi.

- Lâm Phong cố ý tránh mặt Cùng Bích Lạc?

Rất nhiều người đều có suy đoán này, tin tức Cùng Bích Lạc khiêu chiến đám người Độc Tí, Lâm Phong, Lâm Phong không có khả năng không biết, nhưng vừa rồi,Lâm Phong lại không xuất hiện, đợi đến khi Cùng Bích Lạc vừa đi thì Lâm Phong cũng từ trong pháp tu luyện đi ra, giống như tận lực tránh né Cùng Bích Lạc.

Có điều, Lâm Phong đang ở Linh Vũ cảnh, tránh né trận chiến với Cùng Bích Lạc thì mọi người có thể lý giải, Linh Vũ cảnh đánh Huyền Vũ cảnh, đúng là tự tìm cái chết, huống hồ thực lực của Cùng Bích Lạc vô cùng cường đại.

Lâm Phong có thể tiếp được một đao của Độc Tí đã rất tốt rồi.

Mới từ trong phòng tu luyện bước ra, Lâm Phong liền thấy rất nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng mà hắn bước ra ngoài, không thèm để ý đến đám người kia, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

- Đợi một chút.

Vào đúng lúc này, một đạo thanh âm truyền ra, khiến Lâm Phong đang chuẩn bị bước tiếp, liền ngừng ngay tại chỗ.

- Ngươi nói xem Đao Kiếm Vũ Hồn có mạnh hay không?

Độc Tí mở miệng hỏi Lâm Phong, Vũ Hồn của hắn là đao, mà Lâm Phong tu kiếm, theo một khía cạnh nhất định mà nói, bọn họ thuộc về loại võ tu đồng loại.

Đương nhiên, cái này chỉ một mình Độc Tí cho rằng như vậy mà thôi, tuy rằng Lâm Phong tu kiếm, nhưng xưa nay chưa từng có Kiếm Vũ Hồn.

- Đương nhiên rồi.

Lâm Phong đạm mạc đáp lại một tiếng, không quay đầu lại.

- Vậy thì tại sao ta nắm giữ Đao Vũ Hồn, lại bị Cùng Bích Lạc đánh bại dễ dàng như vậy? Nó không có nửa điểm tác dụng nào.

Độc Tí đang hỏi Lâm Phong, lại tựa như đang hỏi chính hắn, bởi vì hắn đang dao động.

- Là do thực lực, mặc dù thắng bại có liên quan đến Vũ Hồn, nhưng không phải toàn bộ, ngươi thua Cùng Bích Lạc, có lẽ có liên quan tới Vũ Hồn, nhưng tuyệt không hoàn toàn, bởi vì nếu người cường đại, thì làm sao có thể bại được.

Lâm Phong thản nhiên nói. Vũ Hồn chỉ là một phần thực lực, không có thể đại biểu cho tất cả, ví dụ như một người ở Linh Vũ cảnh, Vũ Hồn của hắn cũng rất nghịch thiên, nhưng vẫn không có khả năng chống lại cường giả Huyền Vũ cảnh, cho dù là cường giả cùng cấp bậc, nếu chí ý chiến đấu cường đại, cùng với năng lực quan sát nhạy bén cũng có thể quyết định thắng bại, chứ không phải do toàn bộ Vũ Hồn quyết định.

Đây là cách nhìn của Lâm Phong, cũng giống như hắn vậy, tuy là Linh Vũ cảnh chỉ sử dụng kiếm, nhưng vẫn có thể chống lại Độc Tí Huyền Vũ cảnh đấy thôi, điều này có thể nói Vũ Hồn của Lâm Phong mạnh hơn của Độc Tí sao? Hiển nhiên không thể!

- Ý của ngươi là ta không bằng Cùng Bích Lạc, chứ không liên quan tới Vũ Hồn?

Thanh âm của Độc Tí lạnh thêm vài phần, khí lạnh bao phủ cả người Lâm Phong, hắn hỏi Lâm Phong, cũng không phải là hỏi thật, chỉ là hoài nghi chính mình, cũng hoài nghi Vũ Hồn, mặc dù hắn thua Cùng Bích Lạc, nhưng hắn không cho phép Lâm Phong nói như vậy.

- Ngươi hỏi cái nhìn của ta, ta chỉ nói theo lý giải của ta để trả lời câu hỏi ngươi mà thôi.

Lâm Phong cảm nhận được hàn ý trên người Độc Tí, không có phủ nhận, thanh âm lạnh thêm vài phần.

Độc Tí thua Cùng Bích Lạc, giờ lại coi Lâm Phong như quả hồng mềm, có thể tùy ý chà đạp bắt nạt sao?

Nếu không phải Độc Tí hỏi, Lâm Phong cũng không thèm để ý tới Độc Tí rồi.

- Hừ, tự cao tự đại, đừng tưởng rằng hôm nay ngươi có chút thanh danh, liền đắc ý vênh váo, ngươi có thể tiếp được một đao của ta, không có nghĩa là ngươi có thể tiếp được đao thứ hai của ta.

Thanh âm Độc Tí càng thêm rét lạnh, ý tứ uy hiếp vô cùng.

- Tự cao tự đại?

Trong lòng Lâm Phong cười lạnh, ngày đó hắn tiếp được một đao của Độc Tí, chẳng lẽ Độc Tí cho rằng Lâm Phong hắn chỉ có thể tiếp một đao của hắn mà không thể công kích sao?

Độc Tí liều lĩnh như vậy, trong giọng nói mang theo uy hiếp nồng nặc uy, chắc hẳn muốn tìm lại tôn nghiêm vừa mất trên người mình, hắn ta bị Cùng Bích Lạc đánh bại nên mất hết mặt mũi mà.

- Ba ngày sau, Lâm Phong ta ở chỗ này chờ ngươi, khi đó, ngươi sẽ biết rõ ta có thể tiếp đao thứ hai của ngươi hay không?

Lâm Phong nhàn nhạt phun ra một câu, lập tức bước đi, rời khỏi nơi này.

Nhưng mà mọi người nghe được lời của Lâm Phong, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, Lâm Phong cũng giống như Cùng Bích Lạc đi khiêu chiến Độc Tí.

Độc Tí nói Lâm Phong tự cao tự đại, nói Lâm Phong không tiếp nổi đao thứ hai của hắn, Lâm Phong liền khiêu chiến hắn một trận.

Hoàng thành Đông Lăng, ở ngọn núi phía đông Hoàng thành. Núi Đông Lăng cao mấy ngàn mét, đứng ở đó có thể quan sát trong phạm vi trăm dặm, nhìn một cái là thấy hết.

Lúc này, thân ảnh Lâm Phong xuất hiện trên núi Đông Lăng, có điều hắn cũng không đi thưởng thức phong cảnh phía dưới, mà là im lặng đứng ở đó, ngửa đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời.

Vừa rồi, Lâm Phong hoàn toàn có thể trực tiếp đấu một trận với Độc Tí, nhưng mà hắn không có làm như vậy, trong lúc tu luyện, Lâm Phong đột nhiên tự hỏi, hôm nay hắn cách Huyền Vũ cảnh một bước ngắn nữa thôi, nên tu luyện công pháp gì để đột phá lên Huyền Vũ cảnh?

Lâm Phong có tự tin, lúc đột phá lên Huyền Vũ cảnh sẽ không có vấn đề gì, hiện tại trước mắt hắn nên chọn lựa công pháp gì để tu luyện, trong trí nhớ của tôn giả, tôn giả để lại cho hắn không ít công pháp cường đại, đừng nói Huyền Vũ cảnh giới, coi như là Thiên Vũ cảnh, hắn đều có thể bước vào, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải có đầy đủ thiên phú để tiếp xúc tới Thiên Vũ cảnh.

Còn công pháp chủng loại, đối Lâm Phong mà nói thì không có vấn đề gì, bất kỳ công pháp võ kỹ nào hắn đều có thể tu luyện, Thiên Chiếu Vũ Hồn khiến cho hắn có ngộ tính, có thiên phú.

Tu chưởng, chưởng lực mạnh mẽ.

Tu kiếm, kiếm đạo của hắn so kiếm tu còn mạnh mẽ hơn.

Bất kỳ công pháp võ kỹ nào vào trong tay hắn đều có thể tu luyện, đều lấy được thành tựu, cái này chính là mấu chốt của Lâm Phong, hôm nay, hắn đang suy nghĩ nên tu luyện công pháp nào mới được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK