- Tuyết Phong, Tuyết Phong.
Hàn Tuyết Phong thất thố khiến Dương Nhất Thiến cảm giác rất xấu hổ. Cô kéo nhẹ cánh tay Hàn Tuyết Phong.
Hàn Tuyết Phong thở phào một cái, ngẩng đầu, gương mặt thay đổi hoàn toàn:
- Thật sự là người một nhà cả. Viễn Chinh, mời ngồi, mời ngồi.
- Cũng không phải là người ngoài. Lại là năm mới, chúng ta uống rượu chúc mừng nhé?
Không hổ danh là người lăn lộn trong giới kinh doanh. Hàn Tuyết Phong đúng là, muốn lớn thì lớn, muốn nhỏ thì nhỏ, co giãn đều được. Y chợt điều khiển tâm tính của mình, ra sức nịnh nọt Bành Viễn Chinh.
Vương An Na và Vương Bưu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm thở dài.
Cho đến lúc này, Vương An Na mới cảm nhận rõ ràng cái gọi là "tôn trưởng Phùng gia" có ý vị như thế nào. Dương Nhất Thiến tuy cũng là tiểu thư khuê các nhưng trước mặt Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như thì chẳng đáng vào đâu.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, ngồi một chỗ nói vài câu với Dương Nhất Thiến, tuy nhiên lại không trả lời đề nghị uống rượu của Hàn Tuyết Phong. Hắn không tỏ thái độ thì Phùng Thiến Như tự nhiên sẽ không tỏ thái độ. Còn Vương An Na và Vương Bưu thì lại càng không cần phải nói.
Hàn Tuyết Phong lúng túng ngồi thẳng người, khẽ cắn môi hướng Phùng Thiến Như cười nói:
- Phùng tổng thật sự là một thiên tài kinh doanh. Tuy rằng Phùng tổng quản lý công ty Hoa Vũ không lâu, nhưng trong giới kinh doanh ở thủ đô thì đỉnh đỉnh đại danh rồi.
Kỳ thật Phùng Thiến Như đối với Hàn Tuyết Phong rất phản cảm. Nhưng cá tính của cô ôn hòa, không muốn để cho người khác khó chịu. Lại nghĩ tới sau này mình còn phải tiếp xúc với giới cao quản như Hàn Tuyết Phong thì liền miễn cưỡng cười:
- Hàn tổng quá khen. Tôi chỉ là người mới, vẫn còn đang học hỏi. Thật là làm mất mặt chị An Na. Sau này, cũng mong Hàn tổng tiền bối chỉ dạy nhiều hơn.
Hàn Tuyết Phong cười ha hả:
- Phùng tổng thật sự là quá khách khí rồi. Tôi chưa gọi là tiền bối. Chẳng qua là lăn lộn trong giới này sớm hơn cô hai năm.
Vương An Na ở một bên lắng nghe, trong lòng ngẩn ra, cảm giác thái độ của Phùng Thiến Như có chút thay đổi. Cô chợt mừng như điên. Lấy tính cách của Phùng Thiến Như mà nói, nếu cô đã nói như vậy thì nhất định sẽ không rời khỏi công ty máy tính Hoa Vũ.
Nếu Phùng Thiến Như có thể lưu lại, cô còn nhọc công mời mọc Hàn Tuyết Phong làm gì?
Vương An Na là một phụ nữ phi thường. Cô tuy rằng từ nhỏ lớn lên tại Mỹ, nhưng sinh trưởng trong gia đình người Hoa, đối với đối nhân xử thế trong nước cũng là mưa dầm thấm đất. Trong nội tâm của cô đã buông tha ý định lôi kéo Hàn Tuyết Phong, tự nhiên thái độ đối với y cũng thay đổi.
Người khác thì cảm giác không ra, nhưng Hàn Tuyết Phong lại là người rất mẫn cảm.
Trước đây, Vương An Na tỏ ra ý tứ muốn lôi kéo y về tập đoàn Hoa Vũ. Hàn Tuyết Phong cầu còn không được. Y cảm thấy rất hứng thú với tập đoàn này, cảm thấy đây là một công ty rất có tiền đồ, sớm đã có ý định qua đó. Ra vẻ kiêu ngạo chẳng qua là muốn nâng giá lên một chút thôi.
Nhưng thái độ của Vương An Na lại thay đổi. Hàn Tuyết Phong cảm thấy buồn bực, không biết vì sao, chỉ có thể có khổ mà không nói được.
Mặc dù có Dương Nhất Thiến nói vào và hết sức giảng hòa, nhưng không khí bữa cơm cũng không tốt. Không cần nói đến Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, ngay cả Vương An Na là người khởi xướng cũng có chút mất hứng.
Miễn cưỡng thêm nửa tiếng, Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh liền đứng dậy ra về. Hai người vừa đi, Vương An Na và Vương Bưu cũng không ngồi lâu. Cơ hồ cùng là hai người một trước một sau rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng của bốn người kia, Hàn Tuyết Phong sắc mặt trở nên rất khó coi. Dương Nhất Thiến nhíu mày:
- Tuyết Phong, anh bị gì à? Bình thường anh không phải như vậy, như thế nào hôm nay lại thất thố?
Hàn Tuyết Phong im lặng.
Dương Nhất Thiến xấu hổ, sẵng giọng:
- Đi thôi, còn đứng ì ra đó làm gì?
Dưới lầu, Phùng Thiến Như đánh xe tới. Bành Viễn Chinh vừa muốn lên xe thì chợt nghe Vương An Na ở đằng sau hô to:
- Viễn Chinh, cậu chờ một chút.
Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn lại.
Vương An Na chẳng quan tâm đến việc mặc áo khoác, mà khoác nó trên cánh tay, chỉ mặc mỗi chiếc áo thun và chiếc quần mỏng, giẫm trên giày cao gót chạy nhanh tới. Thân hình của cô vốn đã nóng bỏng, nay lại mặc bộ quần áo bó sát người, vội vã chạy như ma đuổi đến. Bộ ngực cao ngất kịch liệt phập phồng. Ngoại trừ hương diễm thì đại khái chính là không thể dùng lời nói mà diễn tả được.
Bành Viễn Chinh khóe miệng nhếch lên, âm thầm chậc chậc, thầm nghĩ người phụ nữ này quả thật là một con hồ ly tinh.
Vương An Na chạy tới, thở dốc nói:
- Viễn Chinh, Thiến Như, các người đi sao? Về công ty nói chuyện một chút đi. Đã lâu rồi cậu không có tới.
Phùng Thiến Như quay cửa kính xe xuống, cười nói:
- Được ạ, chị An Na. Chúng ta lên xe về công ty đi.
- Được!
Thái độ của Phùng Thiến Như khiến cho Vương An Na mừng thầm trong bụng. Cô tâm trạng thoải mái, không nhịn được nhìn Bành Viễn Chinh.
- Mọi người chờ, tôi qua lấy xe. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Vương An Na chạy tới chỗ để xe. Bành Viễn Chinh cũng bước lên xe.
Vương An Na và Vương Bưu cùng lái xe đến. Phùng Thiến Như lúc này mới khởi động xe. Ba chiếc xe hướng công ty Hoa Vũ chạy như bay đến.
Trở về tập đoàn Hoa Vũ, Phùng Thiến Như bước vào căn phòng làm việc của mình, cùng Vương Bưu bàn chuyện kinh doanh gần đây nhất của công ty. Cô dù sao cũng đã rời công ty mấy tháng rồi, có chút tình huống cần nắm bắt lại một chút.
Cô cố ý khiến Bành Viễn Chinh và Vương An Na ngồi nói chuyện riêng với nhau. Có những chuyện cô không tiện nói, cũng không thể nói. Khiến Bành Viễn Chinh đại diện cô đàm phán với Vương An Na, cấp cho đôi bên con đường sống.
Vương An Na yên lặng ngồi một chỗ, nghe Bành Viễn Chinh đem yêu cầu của Phùng Thiến Như chuyển đạt một lần. Kỳ thật cũng không phức tạp, chính là tăng thêm tỷ lệ cổ phần của Phùng Thiến Như ở công ty. Bởi vì điều này liên quan đến địa vị giám đốc của cô ở công ty, đồng thời yêu cầu Vương An Na tiến thêm một bước ủy quyền, hoàn toàn buông tay để Phùng Thiến Như tự mình quản lý công ty Hoa Vũ.
Nói một cách khác, quyền quyết sách không còn do Vương An Na là Chủ tịch hội đồng quản trị quản lý nữa mà chuyển sang cho Phùng Thiến Như định đoạt.
Vương An Na chăm chú lắng nghe. Tuy rằng Bành Viễn Chinh nói rất sơ lược, nhưng cô lại rất coi trọng. Cô hiểu được một chút thái độ của Phùng gia, ý nghĩa Phùng gia chân chính chính thức hợp tác với cô.
Nâng tỉ lệ cổ phần ở công ty cho Phùng Thiến Như cũng chẳng đáng gì. Nhưng cụ thể đến mức nào để khiến cho Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như hài lòng thì cần phải bàn lại. Duy độc mỗi chuyện là hoàn toàn buông tay, không nhúng tay vào việc kinh doanh tập đoàn Hoa Vũ thì điều này Vương An Na có chút không tiếp thu được.
Cô cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, vẫn là người quyết định cho việc kinh doanh của công ty. Muốn cho cô hoàn toàn buông tay, giao hết cho Phùng Thiến Như thì cô có chút không cam lòng.
Nhưng cô đồng thời lại rất rõ ràng, nếu như mình cự tuyệt Bành Viễn Chinh thì như vậy cũng đồng nghĩa với việc Bành Viễn Chinh rời khỏi, đối với việc mượn lực phát triển tập đoàn Hoa Vũ chẳng khác nào là tự hủy tường thành.
Mà chỉ cần Phùng Thiến Như ở lại tập đoàn Hoa Vũ, ngoài khả năng kinh doanh thiên phú của Phùng Thiến Như, cô chính là đại diện cho lực ảnh hưởng vô hình và mạng lưới quan hệ. Đây đều là động lực quan trọng để giúp công ty Hoa Vũ phát triển lên.
Nói trắng ra, Phùng gia cái gì cũng không làm, nhưng chỉ cần tập đoàn Hoa Vũ nằm trong tay tôn trưởng Phùng gia, bất luận là chướng ngại nào ngăn cản việc công ty phát triển cũng đều không còn quan trọng.
Vương An Na suy nghĩ như vậy, gương mặt quyến rũ trở nên biến ảo.
Bành Viễn Chinh biết rằng lúc này đây cô đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nên cũng không mở miệng, chỉ lặng yên ngồi trên ghế sofa, đợi Vương An Na chọn lựa.
Vương An Na thần sắc u oán bước tới, không đợi Bành Viễn Chinh kịp phản ứng, đã đặt mông ngồi xuống đùi của hắn. Bộ ngực đẫy đà cọ sát vào người hắn. Bành Viễn Chinh rõ ràng cảm nhận được hai luồng đẫy đà trước ngực mình.
Bành Viễn Chinh hoảng sợ, khẩn trương đẩy Vương An Na ra, nhưng lại bị cô ôm chặt cổ. Khuôn mặt quyến rũ tiếp cận lại, ánh mắt như muốn hòa tan hắn.
Bành Viễn Chinh thở phù một cái, cố gắng đẩy lùi các loại tạp niệm trong lòng.
Vương An Na hai má sát lại, nhỏ giọng bên tai Bành Viễn Chinh, buồn bã nói:
- Cậu đây là đang bức chị đấy. Vừa muốn có cổ phần, vừa muốn có quyền lực. Chị về sau còn cái gì nữa chứ?
- Như vậy đi, cậu muốn chị, chị sẽ là người đàn bà của cậu. Chị cái gì cũng đều thuộc về cậu.
Hơi thở nhè nhẹ vọt vào trong tai Bành Viễn Chinh, bộ ngực dán chặt vào người hắn, hắn gần như không kìm nổi cảm xúc rục rịch của mình.
Nhận thấy thân dưới của Bành Viễn Chinh có chút khác lạ, Vương An Na cười duyên dáng:
- Viễn Chinh, chị nói thì chị sẽ giữ lời. Chị cam tâm tình nguyện theo sát cậu. Cậu muốn chị thì hết thảy những gì của chị đều là của cậu.
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Chị An Na, đừng đùa tôi như thế. Chị đứng dậy trước, chúng ta nói chuyện sau.
Vương An Na ánh mắt lóe lên sự khác thường. Cô không chịu đứng dậy, lại dùng tay vuốt vẻ lòng ngực của hắn.
Bành Viễn Chinh tức giận trong lòng, đột nhiên nghiêng người lật Vương An Na xuống ghế, còn mình thì đè lên.
Vương An Na ánh mắt tràn đầy chờ mong. Cô rõ ràng cảm nhận được Bành Viễn Chinh đang bị nhục dục thiêu đốt. Cô thậm chí cảm giác được thân thể của Bành Viễn Chinh đang đè trên người cô có chút run rẩy.
Nhưng Bành Viễn Chinh vẫn đứng dậy. Vương An Na mặt đỏ lên, thất vọng tràn trề.
Vương An Na chung quy vẫn lùi bước.
Cô nhượng lại cho Phùng Thiến Như 30% cổ phần, còn cô giữ 55%, Vương Bưu giữ 5%. Hai thành viên khác trong hội đồng quản trị giữ 5% còn lại. Cứ như vậy, Phùng Thiến Như ở tập đoàn Hoa Vũ có được địa vị gần bằng Vương An Na, quyền lên tiếng được nâng cao.
Còn Vương An Na thì hoàn toàn rời khỏi việc kinh doanh ở tập đoàn. Lấy thân phận Chủ tịch hội đồng quản trị, chủ yếu phối hợp công ty trong nước và nước Mỹ làm công việc chính.