Mục lục
Cao Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, từ từ đi trở về phòng làm việc của mình. Khi đi ngang qua phòng làm việc Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa, chợt nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, rồi ngay sau đó, Nghiêm Hoa khom người kêu một tiếng:

- Chủ tịch huyện Bành!

Bành Viễn Chinh nhíu mày, dừng bước lại, đi vào.

Cậu ấm tạm giữ chức Hoàng Mộng Bút hai chân tréo nguẩy ngồi ở trong phòng làm việc của Nghiêm Hoa, nói chuyện không đầu không đuôi.

Hoàng Mộng Bút cười hắc hắc, đứng dậy bắt tay Bành Viễn Chinh:

- Chủ tịch huyện Bành, đúng lúc tôi cũng không còn chuyện gì làm, tới đây cùng Chủ tịch huyện Nghiêm báo cáo công tác, đồng thời cũng học tập lãnh đạo công tác lâu năm trong huyện.

Bành Viễn Chinh không biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ: ngươi tìm Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa báo cáo công tác cái khỉ khô, loại lý do này quá kém, quá thấp cấp. Hắn vừa chào hỏi xã giao Hoàng Mộng Bút, vừa liếc nhìn Nghiêm Hoa một cái. Vừa nhìn cô, ánh mắt của hắn liền hơi khựng lại.

Hôm nay hắn mới phát hiện, cả người Nghiêm Hoa có thay đổi rất lớn, không chỉ có vẻ mặt rạng rỡ, còn ăn mặc rất thời thượng, còn uốn tóc, thoạt nhìn trẻ đi mười tuổi. Thật ra thì, tuổi của cô vốn không lớn, chỉ hơn ba mươi tuổi, là tuổi rực rỡ và chín muồi của người phụ nữ, chẳng qua là cô luôn ăn mặc tương đối già giặn, làm cho người ta có ấn tượng như cô đã ở tuổi trung niên xế chiều.

Thấy Bành Viễn Chinh có bộ dạng như kinh ngạc và bất ngờ, Nghiêm Hoa đỏ mặt, hắng giọng một cái nói:

- Chủ tịch huyện Bành, tôi có trà Giang Nam ngon lắm, cậu nếm thử một chút.

Vừa nói, Nghiêm Hoa vừa đứng dậy đi pha trà cho Bành Viễn Chinh. Hôm nay cô mặc một bộ váy, lúc cúi xuống châm nước, cái mông đẫy đà ngạo nghễ vươn lên, vẽ nên những đường cong mê người. Bằng khóe mắt, Bành Viễn Chinh phát hiện, trong thoáng chốc ánh mắt Hoàng Mộng Bút sáng lên, khóe miệng run rẩy, bộ dạng như kìm chế không nổi nữa. Bành Viễn Chinh ngạc nhiên, rồi chợt tỉnh ngộ: người này hết sức háo sắc! Giờ phút này, hắn rốt cục hiểu ra, tại sao Nghiêm Hoa lại đột nhiên gọi hắn vào, đơn giản là để "bảo vệ" cô.

Nghiêm Hoa khá bực mình. Sáng nay cô vừa mới đi làm, tình cờ gặp Hoàng Mộng Bút trên hành lang, vừa bắt chuyện, kết quả người này liền được đà lấn tới, mặt dày đi theo tới phòng làm việc của cô.

Mặc dù là hư chức, nhưng dù sao y cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Nghiêm Hoa bất đắc dĩ, cũng không thể "vạch mặt" Hoàng Mộng Bút, đành phải nhẫn nại phí thời gian nói vớ vẩn với y.

Thấy ánh mắt hau háu của người đàn ông kia cứ dán trên người mình, Nghiêm Hoa vừa thẹn vừa giận, nhưng không cách nào phát tác. Nghiêm Hoa làm quan mười năm, còn chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ, không biết ngượng ngùng, lại còn có vẻ lưu manh như thế trong quan trường. Bất quá, đối với cô đó là dáng vẻ lưu manh, ở trong mắt Hoàng Mộng Bút, lại là phong lưu phóng khoáng.

Nghiêm Hoa bưng chén trà đi tới, nhìn Bành Viễn Chinh với vẻ cầu cứu.

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Hôm nay Mộng bút tiên sinh thật có nhã hứng, hay là chúng ta trao đổi nghệ thuật thư pháp một chút?

Hoàng Mộng Bút cười hì hì:

- Nếu Chủ tịch huyện Bành để mắt đến kẻ hèn này, như vậy tôi cũng không khách khí. Chủ tịch huyện Bành, mời!

Bành Viễn Chinh cười ha hả, cũng thuận thế chắp tay:

- Mộng bút tiên sinh, mời!

Hai người sóng vai đi ra khỏi phòng làm việc của Nghiêm Hoa, lúc này Nghiêm Hoa mới thở phào một cái, đưa tiễn chiếu lệ.

Nhưng khi Nghiêm Hoa vừa định quay lại sau bàn làm việc, lại nghe trong hành lang truyền đến giọng nói cực kỳ dâm đãng tuy rất nhỏ của Hoàng Mộng Bút:

- Chủ tịch huyện Bành, phong thái của Chủ tịch huyện Nghiêm thật là quá tuyệt vời, phong hoa tuyệt đại, là cô gái tài trí và có phong cách nhất mà kẻ hèn này từng gặp.

Nghe Hoàng Mộng Bút nói vậy, mặt Nghiêm Hoa đỏ bừng, thiếu chút nữa ngã xuống đất: từng thấy người vô sỉ, chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy! Đường đường là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, thế nhưng ở trước mặt Phó bí thư Huyện ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh, không chút kiêng nể bình luận nữ lãnh đạo chính phủ, chuyện này quả thật làm người ta không thể tưởng tượng nỏi!

Lúc này khóe miệng Bành Viễn Chinh cũng hơi co lại một chút, thầm nghĩ hàng này thật đúng là cực phẩm! Ngay cả kiêng kỵ tối thiểu cũng không có, loại này phải gọi là cái quái gì đây? !

Bành Viễn Chinh thật vất vả mới ứng phó được "sắc lang" Hoàng Mộng Bút. Hoàng Mộng Bút vào phòng làm việc của hắn nói về nghệ thuật thư pháp và quốc họa, còn hứng chí vẩy mực múa bút ngay tại chỗ, viết cho Bành Viễn Chinh một bức thư pháp.

Tiễn Hoàng Mộng Bút xong, Bành Viễn Chinh ngắm nhìn bức thư pháp trên bàn, lòng thầm khen. Bất kể Hoàng Mộng Bút có phải kẻ háo sắc hay không, có phải cậu ấm quần là áo lượt hay không, chữ của hắn thật sự rất bản lĩnh. Nét chữ cứng cáp, rồng bay phượng múa, đây chắc chắn là kết quả của mười mấy năm rèn luyện chăm chỉ.

Bành Viễn Chinh cười cười, bảo Hoắc Quang Minh đi vào cầm đi làm khung cho nó, chuẩn bị treo ở trong phòng làm việc, bốn chữ " Thực kiền hưng quốc " (Làm việc thực chất, đất nước mới hưng thịnh) khá hợp ý của hắn. Mặc dù nhân phẩm Hoàng Mộng Bút chẳng ra sao cả, nhưng không ảnh hưởng tới trình độ của bức thư pháp này.

Chuông điện thoại chợt vang lên, Bành Viễn Chinh nhấc ống nghe, bình thàn nói:

- Tôi là Bành Viễn Chinh, ai vậy?

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khanh khách của Vương An Na:

- Quả nhiên là người làm quan, mở miệng, ngậm miệng đầy vẻ uy nghiêm nha!

Bành Viễn Chinh nhận ra giọng của Vương An Na, hơi chấn động. Hắn chợt cười khổ, vội vàng nói:

- Chị An Na, chớ có nói đùa, tình hình bên đó như thế nào?

...

- Lãnh đạo, văn phòng Huyện ủy thông báo, xế chiều Huyện ủy mở hội nghị sinh hoạt dân chủ, xin lãnh đạo chuẩn bị sẵn sàng.

Vẻ mặt Hoắc Quang Minh không được tươi tắn lắm, đi vào, kính cẩn cúi đầu nói.

Loại hội nghị sinh hoạt dân chủ này được tổ chức hàng năm một lần, không vào đầu năm thì cuối năm. Rất hiển nhiên, hiện vào lúc này mở huyện sinh hoạt dân chủ, đặt Bành Viễn Chinh vào một hoàn cảnh vô cùng lúng túng.

Tin đồn lan truyền trong huyện, Bành Viễn Chinh chắc chắn sẽ bị Bí thư Hàn và những Ủy viên thường vụ Huyện ủy khác chất vấn về khó khăn của dự án trung tâm thương mại. Cho tới bây giờ, bên Singapore cũng không có tin tức gì, Hoắc Quang Minh thật sự vì Bành Viễn Chinh mà đổ mồ hôi hột.

Trong lòng y rõ ràng, Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm nhất định là sẽ không bỏ qua cơ hội "công kích" tuyệt hảo như vậy; một khi làm không tốt, cái thế đang lên như mặt trời ban trưa của Chủ tịch huyện Bành sẽ bị chèn ép. Nếu như chuyện này làm Bí thư Hàn bất mãn, quyền lực của Bành Viễn Chinh nhất định bị ảnh hưởng lớn.

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Tôi biết rồi.

Thái độ của Bành Viễn Chinh bình tĩnh như thường, không chút bối rối, thậm chí không có mảy may khẩn trương. Hoắc Quang Minh không thể hiểu nổi tại sao Bành Viễn Chinh lại có thể bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ, Chủ tịch huyện Bành còn có hậu chiêu?

Nghĩ đến đây, nhớ tới sự quyết đoán, thủ đoạn lôi đình và tác phong cứng rắn của hắn, Hoắc Quang Minh lại cảm thấy hy vọng.

Xế chiều, một giờ rưỡi, hội nghị sinh hoạt dân chủ của Huyện ủy cử hành đúng thời hạn. Bí thư Huyện ủy Hàn Duy chủ trì hội nghị. Hình thức của hội nghị sinh hoạt dân chủ, vốn là mở rộng phê bình và tự phê bình, lấy kiểm tra và tổng kết vấn đề làm chính. Dĩ nhiên, trên thực tế, nhiều hội nghị loại này đã biến thành bệnh hình thức.

...

Các Ủy viên thường vụ lần lượt lên tiếng theo quy định, không có gì ý mới. Bành Viễn Chinh cũng phát biểu theo quy định, nhưng hắn vừa nói xong, Cung Hàn Lâm sốt ruột không dằn nổi, bắt đầu làm khó dễ.

- Đồng chí Viễn Chinh, nghe nói nhà đầu tư bên Singapore mất liên lạc? Đồng chí làm việc kiểu gì vậy?

Cung Hàn Lâm vừa nói, vừa quay đầu nhìn Hàn Duy, kính cẩn nói:

- Bí thư Hàn, tôi hoài nghi đây là một công ty lừa gạt, đề nghị trong huyện lập tức ngưng hẳn việc bàn chuyện hợp tác với họ, tránh cho huyện gặp tổn thất nặng nề!

Hàn Duy trầm mặt, không lên tiếng.

Tin đồn trong huyện dĩ nhiên cũng truyền tới tai của Hàn Duy, hai ngày này ông vẫn kiềm chế không giáp mặt hỏi Bành Viễn Chinh, thấy Cung Hàn Lâm nhắc tới, liền quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, trầm giọng nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, chuyện gì xảy ra?

- Bí thư Hàn, nhà đầu tư quả thật có chút vấn đề, nhưng…

Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Cung Hàn Lâm, lạnh lùng nói:

- Chủ tịch huyện Cung, anh căn cứ vào đâu mà nói tập đoàn Hoa Thương là một công ty lừa gạt? Người ta gạt chúng ta cái gì? Cho tới bây giờ, bất quá họ chỉ tới huyện khảo sát một lần, mà chi phí khảo sát, cũng là do cá nhân tôi gánh chịu!

Giọng Bành Viễn Chinh vô cùng phẫn nộ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Rầm" một cái, Cung Hàn Lâm đập một bàn, nổi giận nói:

- Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện vì dự án này hưng sư động chúng, còn kinh động đến thành phố, cả bộ máy đều phải chạy theo, đó không phải là chi phí hành chánh mà chúng ta phải trả sao? Không phải đồng chí nói cuối tuần, đối tác sẽ tới huyện ký hiệp định đầu tư khung sao? Gọi bọn họ tới đi! Thích làm việc lớn hám công to, mù quáng mà làm, quên hết tất cả, chết cũng không hối cải!

Bành Viễn Chinh cũng đứng dậy, tức giận đập bàn:

- Bành mỗ làm người thanh bạch, làm quan đường đường chính chính, vì phát triển kinh tế bất kể người chê khen! Nếu Chủ tịch huyện Cung nói tôi thích làm việc lớn hám công to, thì cứ coi như tôi thích làm việc lớn hám công to vậy! Cũng không sai! Tôi ở chỗ này, có thể nói rõ ràng với Chủ tịch huyện Cung, dự án này nhất định có thể vận hành thành công! ... Vì sự phát triển của huyện Lân, chỉ cần hơn trăm ngàn người dân huyện Lân nhận được lợi ích thật sự, Bành Viễn Chinh này coi như là lên núi đao xuống biển lửa, trên lưng gánh một danh nhơ cũng không sao cả!

Cung Hàn Lâm làm khó dễ nằm trong dự liệu, nhưng mọi người không nghĩ tới là Bành Viễn Chinh cũng phản ứng dữ dội như vậy.

- Nếu như cái dự án này không thành công, nếu như nhà đầu tư thật sự là kẻ lừa gạt, Bành Viễn Chinh này lập tức tự nhận lỗi và từ chức! Nếu là sự thật chứng minh, có người ở sau lưng thọc dao nhỏ để đâm lén, phá hư đại cục phát triển kinh tế trong huyện, Chủ tịch huyện Cung chịu cái gì? ! Có dám tự nhận lỗi từ chức hay không? !

Vẻ mặt và giọng nói của Bành Viễn Chinh đều mãnh liệt, dường như đem bực dọc chất chứa hai ngày nay trút hết ra một lúc.

- Lòng dạ tiểu nhân lòng, cách nhìn tiểu nhân, hành động tiểu nhân!

Bành Viễn Chinh bồi liên tiếp một loạt " tiểu nhân " , khiến Cung Hàn Lâm thẹn quá hóa giận, tưởng chừng phải bùng nổ ngay. Nhưng khi ông ta đang định " đánh trả " , Hàn Duy đột nhiên đập bàn, lạnh lùng nói:

- Các người muốn làm cái gì? Bất kể thể thống chửi nhau loạn xạ sao? Có còn ra bộ dạng cán bộ lãnh đạo cấp huyện nữa không?!

Bành Viễn Chinh chậm rãi ngồi xuống, quay đầu nhìn Hàn Duy bình tĩnh nói:

- Bí thư Hàn, bởi vì chuyện riêng, Phó tổng của tập đoàn Hoa Thương kẹt lại ở Mỹ mấy ngày, bây giờ tôi mới vừa liên hệ với cô ấy. Họ hứa hẹn Thứ Hai tới chắc chắn sang Trung Quốc, ký hiệp định khung đầu tư với huyện chúng ta.

Hàn Duy nhướng mày, mắt lóe sáng, gật đầu trầm giọng nói:

- Tốt!

Rốt cuộc bởi vì sao Phó Khúc Dĩnh mất tích mấy ngày nay, trong điện thoại, Vương An Na cũng không nói gì, Bành Viễn Chinh cũng không hỏi, mà khi hắn nói chuyện điện thoại với Phó Khúc Dĩnh, đã có được tin tức xác thực từ cô ta.

Ngay tại lúc này, Bành Viễn Chinh tuyệt đối không có khả năng mở miệng nói đùa, những Ủy viên thường vụ khác cũng còn dễ nói, sắc mặt Cung Hàn Lâm lúc đỏ lúc trắng, chừng như muốn giấu mặt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK