Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng bước lên lầu ba, Hoắc Quang Minh cảm thấy không ổn, vội quay lại, chạy ra khỏi trụ sở công ty Thương mại Đại Hoa, tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi điện thoại cho Cục công an huyện.
Bành Viễn Chinh vừa bước lên lầu ba, đã nghe thấy tiếng người ồn ào, dường như là chơi mạt chược. Tới gần, tiếng người la lối càng rõ.
Một gian phòng lớn gần cửa thang lầu, bày một bàn mạt chược, bốn người đàn ông vạm vỡ đang say sưa sát phạt. Xung quanh, mấy tên lưu manh đứng xem, bàn tán ồn ào, thuốc lá trên tay, trong phòng khói thuốc lượn lờ, không khí nồng nặc.
Quả nhiên, đúng như Hoắc Quang Minh nói, đây không phải là văn phòng doanh nghiệp bình thường, mà là trung tâm chỉ huy "phát ra hiệu lệnh" của Trương Đại Hổ, cũng là hang ổ của bọn lưu manh.
Bành Viễn Chinh từ từ đi tới, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Một người đàn ông giương mắt nhìn Bành Viễn Chinh, thấy là một người xa lạ, lập tức vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, quát lớn:
- Mày là ai? Tới đây làm gì?
Bành Viễn Chinh dừng bước, cười nhạt một tiếng.
Lúc này, những người chơi mạt chược và cả những người xem, cùng đứng dậy vây quanh lấy hắn, những ánh mắt hết sức hung ác nhìn Bành Viễn Chinh, một người hỏi lại:
- Mày tới làm cái gì?
- Tôi tìm Trương Đại Hổ.
Bành Viễn Chinh thản nhiên nói.
Một tên đầu trọc, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to, xông lại cười lạnh nói:
- Mày là ai? Tìm đại ca của tao làm cái gì? Có hẹn trước không?
Bành Viễn Chinh cười nhẹ:
- Sao, muốn gặp Trương Đại Hổ còn phải hẹn trước? Kiểu cách không nhỏ nha!
Tên đầu trọc kia giận tím mặt, lập tức đưa tay ra đẩy Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh né người tránh đi, một tên cao lớn khác cũng hùng hùng hổ hổ lao ra cửa, vây lấy Bành Viễn Chinh.
Hoắc Quang Minh chạy một hơi lên, thấy Bành Viễn Chinh bị một đám lưu manh cao lớn của bang Lão Hổ vây quanh, thất kinh quát to:
- Các người làm cái gì? Đây là Chủ tịch huyện Bành!
Hoắc Quang Minh quát, nhưng thật ra giọng hơi run, cho thấy trong thâm tâm, y cũng có phần sợ hãi những tên lưu manh hung ác của bang Lão Hổ.
Tiếng quát này đã kinh động Trương Đại Hổ, cuối hành lang, rầm một tiếng, cửa phòng làm việc bị y đá mở ra. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Trương Đại Hổ xuất hiện ở cửa, ánh mắt âm lãnh quét tới, dừng lại trên khuôn mặt bình tĩnh của Bành Viễn Chinh, khóe miệng hơi động đậy, lúc này trên mặt mới hiên lên vẻ tươi cười, đi tới, nổi giận nói:
- Cút! Bọn bây dám vô lễ với Chủ tịch huyện Bành à? Muốn tạo phản hả?
Chủ tịch huyện Bành, hoan nghênh lãnh đạo huyện tới công ty chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công việc! Chủ tịch huyện Bành, mời đi lối này! Người đâu, mang trà cho Chủ tịch huyện Bành!
Trương Đại Hổ giả vờ kính cẩn. Một đám lưu manh trợn mắt há mồm nhìn Bành Viễn Chinh theo Trương Đại Hổ vào phòng làm việc.
Đối với những kẻ sống ngoài vòng pháp luật này, chức vị và thân phận của một Chủ tịch huyện không có bao nhiêu uy hiếp, còn không bằng một câu ra lệnh của Trương Đại Hổ. Nhưng vị Phó chủ tịch thường trực huyện này đang thúc đẩy truy quét tội phạm, nhằm trực tiếp vào bang Lão Hổ mà khai đao, đột nhiên lại chạy tới "đại bản doanh" của bang Lão Hổ làm cái gì?
- Tên này lá gan không nhỏ! Hắn muốn làm gì?
Một tên nói.
Tên đầu trọc lúc nãy cười lạnh:
- Mặc kệ hắn đi! Ở chỗ chúng ta, Phó chủ tịch huyện chả là cái mốc xì gì! Một ngón tay tao đây cũng có thể bóp chết hắn!
- Thôi đi đi, tiếp tục đánh bài!
…
- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo có chỉ thị gì không?
Trương Đại Hổ cười hắc hắc, đưa qua cho Bành Viễn Chinh một điếu thuốc, mồi thuốc cho hắn.
- Trương Đại Hổ, tôi nghe nói, trước kia anh là công nhân nhà máy dệt bị cho nghỉ việc, chuyển sang buôn bán nhỏ?
Bành Viễn Chinh hít vào một hơi thuốc, thản nhiên nói.
Ánh mắt Trương Đại Hổ hơi ngưng tụ, cười cười:
- Không sai, trước kia cuộc sống vất vả thật đấy! Một nắng hai sương, mỗi ngày cũng chỉ có thể kiếm được no bụng.
- Chỉ với hai quả đấm, tạo dựng một mảnh trời riêng, trong hai năm ngắn ngủi, trở thành đại gia nổi tiếng gần xa, tài sản trị giá mấy triệu. Hôm nay lại là Ủy viên thường vụ Mặt trận Tổ Quốc, và là nhà doanh nghiệp tiếng tăm lừng lẫy.
Bành Viễn Chinh nói, không nhanh không chậm, chăm chú nhìn Trương Đại Hổ, ánh mắt trầm ngưng.
Trương Đại Hổ không biết hôm nay Bành Viễn Chinh chạy tới đây, rốt cuộc là muốn làm cái gì, nghe hắn nói vậy chỉ cười một tiếng, không phủ nhận cũng không thừa nhận. Dù sao y cũng không thèm che dấu, y biết, một khi Bành Viễn Chinh đã coi việc diệt trừ bang Lão Hổ là nhiệm vụ của hắn, đương nhiên sẽ tìm hiểu kỹ về mình.
- Con người luôn muốn muốn đi con đường đúng đắn, bất kỳ đường ngang, ngõ tắt nào, rốt cuộc đều sẽ có một ngày bị phơi bày. Đến khi đó, dù có ngồi trên một núi vàng, cũng không thể hưởng thụ.
Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, Trương Đại Hổ cười lạnh:
- Chủ tịch huyện Bành, như thế là thế nào, có thể nói rõ ràng hơn không?
Không sai, suy xét bằng cái nhìn bình thường, đúng là tôi đã làm nhiều chuyện xấu, nhưng Chủ tịch huyện Bành có thể điều tra, họ Trương này cũng có nguyên tắc kiếm tiền của mình, tôi không dính dáng đến buôn ma túy! Nói hơi kiêu ngạo một chút, tới nay huyện Lân không trở thành địa bàn của ma túy, là có công lao của tôi! Nếu như không có tôi, hà hà…
Về tổ chức đánh bạc và mại dâm, tôi không làm, người khác cũng làm! Nếu chính phủ có bản lĩnh, thì bắt sạch bọn gái điếm, gái gọi đi!
"Chị em" ở đâu cũng có, đâu phải chỉ ở huyện Lân? Đây không phải là lỗi của tôi!
Mặt khác, có những cán bộ công an, viên chức chính phủ ra vẻ đạo mạo, cứ như là chỉ lo tạo phúc cho dân!
Khóe miệng Trương Đại Hổ thoáng hiện một nụ cười giễu cợt:
- Tôi cũng không dối gạt Chủ tịch huyện Bành, Trương Đại Hổ có thể có ngày hôm nay, là nhờ những kẻ như vậy bảo vệ. Bọn họ ăn trong chén, nhìn trong nồi, chơi gái còn muốn quỵt tiền, loại người này so với bọn lưu manh côn đồ còn tởm hơn ngàn lần! (sic! Chí lý!)
Tôi biết gần đây Chủ tịch huyện Bành bắt nhiều người. Tuy nhiên, không phải tôi xem thường Chủ tịch huyện Bành, những kẻ như thế, có bắt cũng bắt không hết được! Chỉ cần những kẻ như thế còn tồn tại, Trương Đại Hổ này cũng sẽ còn ung dung tự tại!
- Thật sao? Trương Đại Hổ, chúng ta chờ xem!
Bành Viễn Chinh đưa tay bóp tắt tàn thuốc, lạnh lùng cười một tiếng, đứng lên nói:
- Chỗ khác, tôi không quản được, nhưng ở huyện Lân, ở trong phạm vi trách nhiệm của tôi, tôi sẽ không cho phép đám xã hội đen nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!
Trương Đại Hổ, chúng ta đánh cuộc đi, bất kể người nào làm ô dù cho anh, tôi cũng sẽ đưa ra pháp luật trừng trị!
Trương Đại Hổ cười hô hố:
- Tôi sẽ chờ xem! Nói thật, họ Trương ta đây không tin!
Bành Viễn Chinh xoay người, phẩy tay áo bỏ đi. Hôm nay hắn tới công ty thương mại Đại Hoa, bất quá là ý định bất chợt. Lúc này, dưới lầu, còi xe cảnh sát hú vang, mười mấy chiếc xe cảnh sát ầm ĩ chạy tới.
Trọng Tu Vĩ và Tạ Huy nhảy xuống xe, chỉ huy mười mấy đặc công và cảnh sát hình sự tập hợp ở trước cổng công ty Đại Hoa.
Trương Đại Hổ đưa Bành Viễn Chinh đi ra, giễu cợt nói:
- Chủ tịch huyện Bành huy động lực lượng lớn như vậy, có phải là chuyện bé xé ra to? Sao, chuẩn bị nhiều người như vậy tới đây, muốn bắt tôi à? Thật ra, Chủ tịch huyện Bành chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi lập tức biết điều đến Cục công an huyện tiếp nhận điều tra, không cần thiết động dao động súng, hù dọa người.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, dừng bước lại, nói:
- Trương Đại Hổ, anh không nên gấp gáp, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ thay đổi nơi gặp mặt.
Trương Đại Hổ ngửa mặt lên trời, cười ha hả:
- Tôi sẽ đợi đến ngày đó! Chủ tịch huyện Bành đi thong thả nhé, tôi không tiễn xa!
Bành Viễn Chinh ung dung ra khỏi trụ sở công ty thương mại Đại Hoa, Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ vội chạy tới, phía sau là một đám cảnh sát, mang cả súng theo.
Bành Viễn Chinh nhíu mày:
- Mấy người tới làm gì? Quay về, quay về đi!
…
Sáng ngày thứ hai, Bành Viễn Chinh rời ký túc xá, đến một quán trong chợ ăn mì hoành thánh. Hai tên lưu manh xăm hoa văn trên cánh tay đi tới, ngồi bên cạnh hắn, quát to:
- Hai tô mì hoành thánh!
Chủ quán mì là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thấy hai tên ác ôn thường lui tới chợ đòi tiền bảo kê, sợ hết hồn hết vía, vội vàng bưng lên hai tô mì nóng hổi, cầu nguyện chúng ăn lẹ đi mau, đừng gây phiền phức cho mình.
Hai tên du côn đĩnh đạc ăn mì, thỉnh thoảng trêu chọc cô chủ quán mấy câu. Thật ra thì cô chủ quán này không đẹp, nhưng mông ngực rất lớn, đặc biệt là bộ ngực có lẽ đang nuôi con nhỏ, cứ đung đưa qua lại, trông rất bắt mắt.
- Tới đây!
Một tên du côn cười hắc hắc, vẫy tay gọi cô chủ quán.
Người phụ nữ đỏ mặt đi tới, cười nói:
- Người anh em, có phải là không hợp khẩu vị? Nếu như vậy, tôi sẽ đổi cho anh tô khác.
- Anh không muốn ăn mì, anh muốn…uống sữa em.
Tên lưu manh cười híp mắt, giơ tay lên, càn rỡ nắm lấy một bên ngực cô chủ quán, người phụ nữ đáng thương kêu lên một tiếng, cuống cuồng lui về phía sau.
Tên kia cười ha hả, thuận tay bóp cặp mông đẫy đà của người phụ nữ.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thật sự là thấy chướng mắt, không nhịn được trầm giọng nói:
- Các người làm gì vậy? Đàng hoàng mà ăn mì không được sao? Người ta là phụ nữ, bán từng tô mì nuôi gia đình, không dễ dàng gì…
Bành Viễn Chinh giọng điệu cứng rắn, nói chưa dứt câu, một tên du côn trợn mắt, chửi:
- ĐM mày, đầu đất à? Rảnh rỗi xía vào chuyện người khác, muốn chết hả?
Đột nhiên, y vỗ bàn, giơ tay hất tô mì tới, nếu Bành Viễn Chinh né tránh không nhanh, tô mì nóng hổi văng vào đầu hắn, nhất định là bị bỏng và bể đầu chảy máu.
Bành Viễn Chinh nghĩ thân phận mình, không muốn đánh nhau với hai tên lưu manh, lui về phía sau mấy bước. Nhưng hai tên này quen thói lớn lối ở nơi này, hôm nay đột nhiên gặp người dám chống lại, làm sao buông tha.
Chúng quơ lấy hai chiếc ghế lao tới Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh hết sức giận dữ, bay người lên, đá tên du côn bên trái ngã lăn, cũng không để tên còn lại kịp phản ứng, nghiêng người tung một quyền trúng ngay quai hàm của y, tên đó kêu thảm một tiếng, ngã ngửa xuống đất.