Nói chuyện điện thoại xong, không khí trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh nhất thời trở nên nặng nề và lúng túng. Quan hệ của hai người tương đối phức tạp, đối với Bành Viễn Chinh, Tào Dĩnh là người mà kiếp trước hắn từng có tình cảm dây dưa, mà kiếp này, cũng có một đoạn thời gian tình cảm bắt đầu chớm nở.
Kiếp trước, nếu như cha mẹ Tào Dĩnh không tìm mọi cách ngăn trở, thậm chí lấy cái chết bức bách Tào Dĩnh, hai người đã có cơ hội đến với nhau; kiếp này, nếu như cha mẹ cô không tính toán lý tài quá mức, tình yêu của hai người có lẽ đã có được kết quả. Nhưng, "nếu" chỉ là giả thiết, đối với thực tại, "nếu" không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Tào Dĩnh từ từ cúi đầu xuống, mặt tái nhợt, cảm thấy mình không có chút tương lai tốt đẹp nào, rất thất vọng. Người đàn ông trước mắt này đã kết hôn thành gia, nhất định không thuộc về mình, mà mình cũng từng hạ quyết tâm muốn quên hắn đi, nhưng mỗi lần gặp mặt, phòng tuyến xây đắp đã lâu sâu trong nội tâm của cô, lại đổ sụp xuống chỉ trong nháy mắt.
Chẳng lẽ mình cứ kém cỏi, rẻ rúng như vậy, làm sao người ta không xem thường? Tào Dĩnh lòng đau như cắt, cắn chặt làn môi đỏ mọng, một tia máu lặng lẽ rỉ ra.
Bành Viễn Chinh nhìn cô, trong lòng thầm thở dài. Hắn muốn nói, nhưng cảm thấy không có lời nào để nói, bèn thôi, cúi đầu xem báo.
Rất may là tiếng chuông điện thoại reo vang, phá vỡ bầu không khí nạng nề và đè nén. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, nhấc điện thoại lên, Tào Dĩnh cũng ngẩng lên, chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, có phần căng thẳng.
- Từ Tiểu.
- Bành Viễn Chinh, tôi đã hỏi thăm giúp anh, tình hình cụ thể thì còn cần phải có thời gian, nhưng căn cứ để xác định chính là, bên phía Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh vẫn không có điện thoại gì. Nếu như quả thật Ban Kỷ luật Thanh tra ra tay, lãnh đạo Ban Kỷ luật Thanh tra không thể nào không biết.
Từ Tiểu nhẹ nhàng nói:
- Cho nên, tôi nghĩ là Ban Kỷ luật Thanh tra của Sở công nghiệp đã làm, nhưng…
Từ Tiểu ngập ngừng một chút:
- Tôi đang nhờ người hỏi thăm. Có điều, xí nghiệp này mặc dù trực thuộc Sở, nhưng dù sao Tào Đại Bằng cũng là cán bộ cấp phó sở, Ban Kỷ luật Thanh tra động đến ông ta, có vẻ không phù hợp. Vì vậy, tôi thấy, trong chuyện này nhất định có nội tình!
Người này có quan hệ gì với anh? Nếu như quan hệ không gần, tôi nghĩ anh cũng không cần nhúng tay vào quá sâu.
Từ Tiểu nói thêm.
- Ông ấy là bạn học cũ của cha tôi, cũng là lãnh đạo cũ của mẹ tôi…
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi cười, trả lời.
Từ Tiểu nghe vậy à một tiếng, gật gật đầu nói:
- Nếu là người quen, tôi sẽ giúp anh hỏi thăm kỹ hơn một chút. Nhưng tôi cho anh biết, chỉ thăm dò tin tức thôi nha, về phần xử lý như thế nào, tôi đề nghị anh đừng ra mặt.
Bành Viễn Chinh biết Từ Tiểu có ý tốt, lo lắng mình bị dính líu vào. Sợ thì cũng không phải sợ, nhưng tóm lại là rất phiền phức, nếu để cho Phùng lão biết, nhất định ông sẽ nổi giận.
- Được, cám ơn cô. Làm phiền cô quá.
Bành Viễn Chinh nói.
Từ Tiểu cười hì hì:
- Đừng khách khí như vậy!
Bành Viễn Chinh cúp điện thoại, trầm ngâm suy nghĩ.
Ban Kỷ luật Thanh tra Sở công nghiệp tỉnh đụng vào Tào Đại Bằng, đúng là có vẻ khác thường. Từ góc độ này mà phân tích và phán đoán, trên căn bản có thể kết luận Tào Đại Bằng đắc tội với lãnh đạo chủ yếu của Sở, nếu không, Ban Kỷ luật Thanh tra cũng sẽ không đột nhiên dùng biện pháp mạnh mẽ như vậy!
Ban Kỷ Luật Thanh tra ngành không có quyền "song quy" cán bộ, nhưng nếu như Ban Kỷ Luật Thanh Sở điều tra ra Tào Đại Bằng có một vài vấn đề, lập tức có thể báo lên cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, đưa vụ án chuyển giao cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh. Nếu như cấp trên muốn điều tra anh, còn có thể tra không ra vấn đề sao? Trứng gà có thể bới ra xương, huống chi, thường đi ở bờ sông, sao có thể không ướt giày, dù Tào Đại Bằng không phải là người tham lam, nhưng cũng chưa chắc thanh liêm.
Chuyện này, nếu như không phải Tào Dĩnh tìm tới tận nơi, nhất định Bành Viễn Chinh sẽ không xen vào vũng nước đục này.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu lên nhìn Tào Dĩnh, nghiêm túc khẽ nói:
- Tào Dĩnh, cô nói thật với tôi, ba cô rốt cuộc có vấn đề hay không?
Tào Dĩnh cũng là cán bộ, làm sao không rõ ý của Bành Viễn Chinh. Cô trầm tư một lát, lại nhớ tới lời của mẹ tối hôm qua khi mình hỏi bà, liền kiên định lắc đầu:
- Viễn Chinh, tình hình nhà tôi anh cũng biết mà, ngày hôm qua tôi cũng đã hỏi mẹ tôi, nhà chúng tôi không có tiền, lãnh đạo khác trong công ty được cấp tới hai, ba căn theo diện phúc lợi, nhà chúng tôi chỉ có một căn duy nhất.
Về vấn đề thu nhận trà rượu dịp năm mới vân vân, là vấn đề tham ô công quỹ, ba tôi không có quyền, cũng không có can đảm làm.
Lời nói kiên định của Tào Dĩnh khiến Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng gật đầu, tổng hợp sự hiểu biết và phán đoán của cả kiếp trước, kiếp này, Tào Đại Bằng không có vấn đề lớn về kinh tế.
Nếu loại bỏ vấn đề tham ô, như vậy có thể là Tào Đại Bằng đắc tội với người.
Bành Viễn Chinh suy nghĩ một chút, lại nói:
- Tào Dĩnh, gần đây cha cô có đắc tội với người nào không? Chẳng hạn như lãnh đạo cấp trên?
Tào Dĩnh ngẩn ra, rồi lắc đầu:
- Không có, cha tôi cũng không nói tới, chắc là không có!
- Quan hệ giữa ba cô và Hác Thuần Đào như thế nào?
Bành Viễn Chinh lại hỏi.
Tào Dĩnh gượng cười:
- Cũng không tệ lắm. Hai nhà chúng tôi thường xuyên qua lại, tôi với Hác Lệ nhà chú Hác là bạn học đại học, anh cũng biết mà.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, nói:
- Tào Dĩnh, bây giờ có thể xác định, ba cô bị Ban Kỷ luật Thanh tra Sở của tỉnh khống chế, điều này có nghĩa chắc chắn ba cô đắc tội với người. Tôi thấy thế này, chuyện này cô phải ra mặt làm một chút.
Bành Viễn Chinh bước tới, vỗ vỗ bả vai Tào Dĩnh:
- Cô lập tức đến Hác gia một chuyến, thử dò xét thái độ và ý tứ của Hác Thuần Đào, xong cô lập tức gọi điện thoại cho tôi biết.
Tào Dĩnh gật đầu, vội vã đứng dậy cáo từ rời đi. Cô đi tới cửa, dừng chân lại, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt long lanh như nước, khẽ nói:
- Cám ơn anh. Viễn Chinh, nếu như anh không giúp tôi, tôi thật không biết phải làm thế nào.
- Không có gì. Cô phải chuẩn bị tư tưởng cho tình huống xấu nhất, nhưng cũng đừng quá lo lắng. Trước hết cứ làm rõ cha cô bị mang đi đâu (!), sau đó tôi sẽ nghĩ cách.
Bành Viễn Chinh có ý nghĩ muốn buông tay mặc kệ, nhưng không đành lòng.
Dù thế nào, hắn cũng không thể gan sắt dạ đá, coi Tào Dĩnh như một người xa lạ.
Sau khi Tào Dĩnh đi, Bành Viễn Chinh đến văn phòng công trường Trung tâm thương mại, xử lý xong các công việc, mãi cho đến xế chiều mới chạy về phòng làm việc. Vào phòng làm việc, hắn nhấc điện thoại gọi cho Từ Tiểu. Từ Tiểu đã có được tin tức mới nhất.
- Bành Viễn Chinh, Tào Đại Bằng bị Ban Kỷ luật Thanh tra Sở mang tới khách sạn Tây Gai ở tỉnh lỵ, rõ ràng là ông ta đắc tội với người, đó là người đứng đầu Sở công nghiệp tỉnh. (sic!)
Từ Tiểu thở dài:
- Anh xác định ông ta không có vấn đề về kinh tế sao?
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Tôi chỉ phán đoán theo hiểu biết về ông ta, làm sao có thể bảo đảm chắc chắn được? Nhưng chuyện này cũng không phải là mấu chốt của vấn đề. Rõ ràng là ông ta đắc tội với người ta trước, rồi mới bị trả đũa, không phải là vi phạm rồi bị tố giác.
Từ Tiểu cười:
- Xem ra người này có quan hệ khá gần với anh, có muốn tôi nói với ba tôi không?
- Đừng, Từ Tiểu! Chuyện này đừng kinh động Bí thư Từ!
Bành Viễn Chinh cười khổ;
- Tôi muốn biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Nếu như Tào Đại Bằng quả thật có vấn đề, vậy hãy để Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh ra mặt điều tra, hành vi của Ban Kỷ luật Thanh tra Sở là không đúng quy định!
- Được, anh xem rồi làm, có việc cứ liên lạc với tôi, dù sao cũng dễ tìm tôi, tôi không ở phòng làm việc thì ở nhà, hai số điện thoại anh đều có.
Từ Tiểu cười, cúp điện thoại.
Bành Viễn Chinh nói chuyện với Từ Tiểu xong, vừa định xử lý mấy văn kiện, chuông điện thoại lại vang lên. Hắn tưởng Tào Dĩnh gọi tới, không ngờ là Mạnh Lâm.
Bành Viễn Chinh nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ chiều, bên Mỹ đang là năm giờ sáng.
- Mẹ, mẹ dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lát?
Bành Viễn Chinh cười hỏi.
- Tối hôm qua mẹ ngủ sớm, hơn bốn giờ sáng tỉnh dậy, ngủ không được, nên gọi điện thoại cho con. Con ở Tân An một mình, phải chú ý sức khỏe, nhất là chuyện cơm nước, không được ăn uống đối phó qua loa, cần nấu cơm phải nấu cơm!
Mạnh Lâm dặn dò.
Bành Viễn Chinh cười hì hì:
- Mẹ, sáng sớm mẹ gọi điện thoại cho con là để nói vấn đề nấu cơm? Quá lãng phí tiền điện thoại đi!
- Nói nhảm, tiểu tử thối này. Mẹ gọi là để cho con biết, mấy mẹ con ta ở bên này rất tốt, sức khỏe của Thiến Như vẫn ổn, bệnh viện kiểm tra sức khỏe rất bình thường, con yên tâm đi.
Bành Viễn Chinh không biết nên khóc hay nên cười:
- Mẹ, hôm qua không phải mẹ đã nói một lần như vậy rồi? Hôm qua con cũng mới gọi điện thoại cho Thiến Như mà…
Mạnh Lâm ngẩn ra, rồi cười:
- Sao, con chán người mẹ hay càm ràm này rồi à? Mẹ lớn tuổi rồi, hơi đãng trí…
- Mẹ tôn kính đại nhân, sao con dám không nghe lời của đại nhân chứ…
Bành Viễn Chinh cười hì hì nói chuyện phiếm với mẹ. Thật ra thì hắn biết mẹ hắn nhớ mình, nên cứ gọi điện thoại vậy thôi.
Hai mẹ con chuyện gẫu một lúc, Bành Viễn Chinh đắn đo một chút rồi vẫn kể chuyện hôm nay Tào Dĩnh tới nhờ hắn giúp, Tào Đại Bằng gặp chuyện không may cho mẹ hắn biết.
Mạnh Lâm hơi giật mình, hạ giọng nói:
- Con, con bé tiểu Dĩnh này đúng là số khổ. Bây giờ cha của nó xảy ra chuyện, con nhất định phải giúp nó một chút, đừng để nó phải chạy đôn chạy đáo, tới đâu cũng bị người ta coi thường.
- Mẹ, con đang lo liệu việc này.
Bành Viễn Chinh thở dài nói:
- Nhưng con có cảm giác chuyện này không ổn. Bất kể Tào Đại Bằng có vấn đề hay không, rốt cuộc ông ta vẫn có thể bị…Con chỉ có thể cố hết sức giúp thôi.
- Con làm hết sức là tốt rồi.
Mạnh Lâm im lặng một lát, nhẹ nhàng nói:
- Con, mẹ phải đi làm điểm tâm cho Thiến Như, mẹ cúp điện thoại nhé!
Nói xong, Mạnh Lâm cúp điện thoại ngay. Bành Viễn Chinh thừa hiểu, mẹ hắn nói phải đi làm điểm tâm, bất quá chỉ là cái cớ, đơn giản là bà nghe chuyện của Tào Dĩnh, tâm trạng không vui, có phần lo lắng cho Tào Dĩnh mà thôi.