Tào Dĩnh lại quay lại Hác Gia, vợ chồng Hác Thuần Đào có vẻ ngoài ý muốn.
Sau đó, lời lẽ của Tào Dĩnh khiến Hác Thuần Đào thất kinh. Ngay cả Hác Lệ cũng không ngờ, Tào Dĩnh luôn ồn tồn nhã nhặn và hiền dịu lại có thể nói ra những lời như vậy.
Hác Thuần Đào trầm mặt, lạnh lùng nói:
- Cháu nói những lời bậy bạ, đúng là không hiểu gì cả! Chú đã nói với cháu, chuyện ba cháu do tổ chức xử lý, đối với cá nhân chú, chú thông cảm với tình cảnh của mẹ con cháu, nhưng…
Tào Dĩnh nhớ tới lời dặn dò của Bành Viễn Chinh, liền nhẹ nhàng nói:
- Chú Hác, ba cháu và chú cộng sự nhiều năm như vậy, hai người là đồng nghiệp lâu năm, ba cháu là người như thế nào, hẳn là chú hiểu rõ nhất. Cháu nói một câu khó nghe, ở nahf mấy này, ba cháu cũng không phải là người đứng đầu, nếu như ba cháu có vấn đề gì, những người khác có thể sạch sẽ được sao?
Hác Thuần Đào giận tím mặt, đột nhiên đứng dậy gằn giọng:
- Nói hươu nói vượn! Vô giáo dục! Hác Lệ, tiễn khách!
Tào Dĩnh cắn răng, không đợi Hác Lệ tới "tiễn khách", chủ động đứng lên, rảo bước rời khỏi Hác gia.
Nghe tiếng cửa nhà mình đóng lại, Hác Thuần Đào tức giận giậm chân, gầm lên:
- Con nhóc vô liêm sỉ, dám tới uy hiếp ta!
Hác Lệ đứng ở phòng khách, ánh mắt phức tạp, khẽ nói:
- Ba, Tào Dĩnh có nói gì đâu mà ba tức giận như vậy! Theo con thấy, chuyện của ba cô ấy, nếu ba có thể giúp được thì giúp một tay, dù sao hai người là đồng nghiệp nhiều năm như vậy.
- Ba làm sao lo được? Ba lo được sao? Ông ta đắc tội với cấp trên, người ta đã nói phải trừng trị ông ta, bây giờ ba lo thân còn chưa xong, làm sao có thể bảo vệ ông ta?
Hác Thuần Đào bực bội phẩy tay.
Vợ Hác Thuần Đào từ phòng bếp nhô đầu ra:
- Tiểu Lệ, con không hiểu đừng xen vào, mau về phòng đi!
Hác Lệ thở dài, xoay người trở về phòng.
Hác Thuần Đào ngồi trên ghế salon hút thuốc, trong lòng càng lúc càng ngưng trọng. Mặc dù lời của Tào Dĩnh, nghe không thuận tai, nhưng không phải không có lý. Ông ta và Tào Đại Bằng công tác trong cùng bộ máy đã sáu bảy năm, nếu như Tào Đại Bằng có vấn đề, ông ta cũng khó tránh khỏi rắc rối.
Hác Thuần Đào thở dài một tiếng, biết mình không thể chỉ lo cho một mình mình. Để tự vệ, khi tổ điều tra của Ban Kỷ luật Thanh tra đến, ông ta phải "có động tác", nếu không, để cho cấp trên "đào" sâu xuống, nhổ củ cải sẽ mang theo cả bùn đất là chuyện bình thường.
Trong lòng Hác Thuần Đào chợt động: cái con bé Tào Dĩnh kia quay lại nói với mình những lời sắc bén như vậy, có phải là được ai đó bày vẽ? Chẳng lẽ sau lưng của nó có người âm thầm xúi giục?
Hác Thuần Đào càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn. Hai nhà lui tới mật thiết, hơn nữa Hác Lệ là bạn thời đại học của Tào Dĩnh, Hác Thuần Đào cũng hiểu đôi chút về Tào Dĩnh, một cô gái hiền lành như vậy, đột nhiên "cứng rắn" lên, là hơi khác thường.
Nhưng cho dù sau lưng cô có người "xúi giục", Hác Thuần Đào cũng không thể làm gì được. Trước mắt điều ông phải suy nghĩ là làm sao thoát khỏi vòng nước xoáy này.
…
Tào Dĩnh trở lại nhà mình, Bành Viễn Chinh vẫn chưa đi, đang chờ tin của cô.
- Sao rồi?
Bành Viễn Chinh khẽ hỏi.
Tsdi thở dài, đưm chuyện Hác Thuần Đào thẹn quá hóa giận kể lại. Bành Viễn Chinh lắng nghe, miệng không khỏi hơi mỉm cười:
- Tào Dĩnh, làm vậy là để ông ta cân nhắc và thận trọng. Trong vấn đề của ba cô, không cầu ông ta giúp đỡ được gì, chỉ cần ông ta không bỏ thêm đá xuống giếng. Ông ta là nhân vật số một ột của xí nghiệp, thái độ của ông ta rất quan trọng.
- Vậy… kế tiếp tôi nên làm gì?
Tào Dĩnh có phần hoang mang nhìn Bành Viễn Chinh, vội hỏi.
- Tào Dĩnh, tình hình bây giờ chỉ có thể chờ đợi tổ điều tra của Ban Kỷ luật Thanh tra Sở xuống xem xét.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát:
- Cô lắng nghe tin tức, nếu tổ điều tra đến, lập tức gọi điện thoại cho tôi.
Nói xong, Bành Viễn Chinh đứng dậy, định đi.
Lưu Phương, mẹ Tào Dĩnh đứng trước cửa phòng ngủ, hơi ngượng ngập nói:
- Viễn Chinh định đi à? Ở lại ăn cơm đi.
Bành Viễn Chinh lắc đầu, rồi gật đầu chào bà ta, sau đó đi thẳng ra cửa.
Thật ra thì Lưu Phương cũng chỉ nói khách khí thế thôi. Hai mẹ con bà buồn rầu ủ ê, cơm trưa không ăn, cơm tối cũng không nấu.
Mặt mày ảm đạm, Tào Dĩnh nhìn Bành Viễn Chinh, tiễn hắn xuống dưới lầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ ngập ngừng hai tiếng "Cám ơn".
Bành Viễn Chinh thở dài, vỗ vỗ vai Tào Dĩnh, dịu dàng nói:
- Tiểu Dĩnh, cô đừng quá lo lắng, tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn. Cô giữ sức khỏe, chuyện của ba cô, còn cần cô đích thân lo liệu!
Tào Dĩnh im lặng gật đầu:
- Tôi hiểu.
Tào Dĩnh đưa Bành Viễn Chinh xuống dưới lầu, mới xoay người về nhà. Dưới lầu, Mạnh Hiểu Quyên đang đứng chờ Bành Viễn Chinh.
- Viễn Chinh!
Mạnh Hiểu Quyên cười, goi lớn.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng:
- Chị họ, chị tìm em có việc?
Mạnh Hiểu Quyên bước nhanh tới, cười nói:
- Viễn Chinh, tối nay trong nhà làm bánh bao, mẹ chị bảo chị đến mời cậu sang ăn! À, cô bé vừa rồi, là con gái của Tào Đại Bằng phải không?
Vẻ mặt Mạnh Hiểu Quyên hơi mập mờ.
Chuyện giữa Bành Viễn Chinh và Tào Dĩnh, Mạnh Hiểu Quyên cũng có nghe Mạnh Lâm nói qua, có một chút ấn tượng. Tào Đại Bằng là cán bộ cấp phó sở, cũng có quen biết Mạnh Cường, cho nên đối với Tào gia, Mạnh Hiểu Quyên cũng không xa lạ gì.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Ừ, là cô ấy.
- Viễn Chinh à, nghe nói cha cô ấy xảy ra chuyện. Chị nghe ba chị nói là Tào Đại Bằng đắc tội với người, người ta muốn trừng trị ông ấy!
Mạnh Hiểu Quyên lơ đãng nói, nắm cánh tay Bành Viễn Chinh, kéo hắn tới xe của mình.
Nhưng người nói vô tâm, nh nghe hữu ý, Bành Viễn Chinh nghe vậy, lập tức hỏi:
- Chị họ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chị có thể nói rõ chi tiết không?
Mạnh Hiểu Quyên vừa nổ máy xe, vừa cười nói:
- Tối hôm qua, lúc ăn cơm chị nghe cha chị nói chuyện với mẹ, nói là Tào Đại Bằng uống rượu quá chén, ở sau lưng gièm pha Giám đốc sở Hồ, khiến ông ta tức giận trả thù.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng:
- Giám đốc Hồ? Nhân vật số một sao?
- Hình như vậy, tôi không rõ lắm.
Mạnh Hiểu Quyên lái xe rời khu nhà tập thể của nhà máy cơ khí, chạy tới nhà Mạnh Cường.
Trên đường đi, Bành Viễn Chinh trầm ngâm suy nghĩ. Theo lý thuyết, Tào Đại Bằng là Bí thư Đảng ủy một xí nghiệp cơ khí lớn của nhà nước, đối với lãnh đạo ngành chủ quản luôn hết sức cung kính, sao có thể đi chủ động khiêu khích để đắc tội với người ta?
Không, không thể nào! Chuyện này nhất định có điều ám muội!
Đến Mạnh gia, Trương Mỹ Kỳ đích thân ra đón. Đối với người của Mạnh gia, Bành Viễn Chinh là con cháu, nhưng đồng thời hắn còn là cháu đích tôn của Phùng gia, thân phận đó của hắn, ngay cả Mạnh Cường cũng không dám thất lễ. Huống chi, Mạnh Cường đang là Phó chủ tịch thành phố, trở thành Phó chủ tịch thường trực thành phố, là có sự thúc đẩy quan trọng của Phùng gia.
Giờ đây, tâm trạng Bành Viễn Chinh đã trở nên rất bình thản, chút "oán hận" đối với Manh gia đã tiêu tan từ lâu, nhưng dù sao cũng vẫn còn một chút không hòa hợp và ngăn cách, đây là điều khó tránh khỏi.
Thấy Trương Mỹ Kỳ thân thiết kéo tay mình, Bành Viễn Chinh hơi há miệng, trước mắt bỗng hiện ra khuôn mặt hiền lành đầy mong đợi của mẹ mình, lòng hắn mềm đi, do dự một chút, rồi gọi một tiếng "mợ".
Một tiếng "mợ" này khiến Trương Mỹ Kỳ như mở cờ trong bụng, đồng thời cũng khiến Mạnh Cường vừa ra tới phòng khách, như trút được gánh nặng. Lần trước, Trương Mỹ Kỳ vì chuyện của Trương Khải, mà làm ầm ĩ với Bành Viễn Chinh, hôm nay Bành Viễn Chinh có thể xưng hô với Trương Mỹ Kỳ như vậy, có nghĩa trong lòng hắn, đã dần dần coi Mạnh gia là những người thân thích của mình.
Mạnh Cường đứng ở cửa, nhớ tới chuyện dĩ vãng, trong lòng không khỏi xấu hổ. Trong những năm tháng khó khăn đó, Mạnh gia không giúp đỡ hai mẹ con Bành Viễn Chinh chút gì, cái gọi là máu mủ thâm tình đã bị chà đạp, trở nên không đáng giá một đồng. Chuyện này, hầu như đã trở thành nõi ám ảnh trong lòng Mạnh Cường.
- Viễn Chinh!
Mạnh Cường thầm thở dài, để Bành Viễn Chinh đi vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hai cậu cháu ngồi trong phòng khách, Trương Mỹ Kỳ và Mạnh Hiểu Quyên vào bếp làm bánh bao.
Mạnh Cường tùy ý hỏi tình hình công việc ở huyện Lân gần đây, trong lời nói để lộ ra nhiều tin tức bí mật của cấp lãnh đạo thành phố, dĩ nhiên, đó là do Mạnh Cường cố ý.
Trên căn bản, Bành Viễn Chinh chỉ dạ dạ, Mạnh Cường hỏi thì hắn trả lời. Suy nghĩ m lúc, hắn chủ động hỏi chuyện của Tào Đại Bằng:
- Cậu, chuyện Bí thư Đảng ủy tập đoàn cơ khí Tào Đại Bằng bị bắt đi, cậu có biết không?
Mạnh Cường nghe Bành Viễn Chinh hỏi như vậy, biết ngay hắn muốn xen vào chuyện này, liền cau mày trả lời:
- Tốt nhất là cháu đừng nhúng tay vào, cậu có nghe một chút về chuyện này.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ông ta đắc tội với ai?
Bành Viễn Chinh vẫn kiên trì hỏi tới, Mạnh Cường đăm đăm nhìn hắn, thở dài nói:
- Nói một cách nghiêm túc, ông ta bị hãm hại!
Cậu với lão Khơng bên Sở công nghiệp tỉnh là bạn học cũ, gần đây cậu đến tỉnh lỵ, cùng ăn bữa cơm với lão Khương, rồi đề cập tới chuyện Tào Đại Bằng. Đây là do Tào Đại Bằng say rượu, nói điều không nên nói một cách không đúng chỗ.
Mạnh Cường thấy thái độ của Bành Viễn Chinh như thế, mặc dù không ủng hộ hắn xen vào chuyện này, nhưng vẫn thong thả thuật lại nhiều điều ông biết về việc này.
Đúng như Mạnh Cường nói, trên thực tế Tào Đại Bằng bị người hãm hại.
Trước đó không lâu, trong một tiệc rượu nọ, có người nói về việc Giám đốc sở Hồ muốn đến Bộ công nghiệp làm Thứ trưởng.
Chuyện thăng chức như vậy cũng là bình thường, tuy nhiên trong lúc mọi người đang tán tụng, đột nhiên Tào Đại Bằng thuận miệng phán một câu nghe rất chướng tai:"Không thể nào"!