Mục lục
Cao Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phùng Thiến Như và những cán bộ ở thị trấn Vân Thủy coi như là người quen, gặp mặt có mấy phần thân thiết.

- Phùng tổng, chào cô.

Lý Tuyết Yến bắt tay Phùng Thiến Như, nhẹ nhàng nói:

- Chúc mừng hai người! Chúc cô và Chủ tịch huyện Bành trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!

Mặt Phùng Thiến Như ửng đỏ:

- Cảm ơn, mời Bí thư Lý vào.

Cổ Lượng và mấy lãnh đạo thị trấn Vân Thủy cũng đến bắt tay Phùng Thiến Như, trước kia đã từng giao thiệp, xem như người không xa lạ.

Điền Minh thấy người của thị trấn Vân Thủy, rất vui mừng, đón đám người Lý Tuyết Yến vào đại sảnh, bố trí chỗ ngồi.

Lúc này, Bí thư Đảng ủy kiêm Tổng giám đốc tổng công ty khí than Mạnh Kiến Tây và Phó tổng Cảnh Đại Niên, một trước một sau đi tới, thấy Mạnh Cường đứng ở cửa đón khách, nụ cười của y đờ ra. Mà Cảnh Đại Niên thì khiếp sợ liếc nhìn Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ thảo nào có có tin đồn nói Bành Viễn Chinh lai lịch không nhỏ, thì ra sau lưng hắn là Mạnh Cường!

Nhưng…Mạnh Cường có thế lực lớn như vậy sao? Trong đầu Cảnh Đại Niên lập tức hiện lên sự hoài nghi giống như Mạnh Kiến Tây. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Chủ tịch thành phố Mạnh.

Mạnh Kiến Tây đi tới chào hỏi, cười một cách xum xoe. Mạnh Cường gật đầu:

- Vào đi.

Cảnh Đại Niên thì nồng nhiệt bắt tay Bành Viễn Chinh:

- Chủ tịch huyện Bành, chúc mừng, chúc mừng! Đây chính là tiểu thư Phùng sao? Nghe nói tiểu thư Phùng là Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Vũ, nữ doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy.

Phùng Thiến Như cười;

- Cảnh tổng khách khí quá! Mời vào!

Cảnh Đại Niên liếc nhìn về phía Mạnh Kiến Tây, thấy Mạnh Kiến Tây lúng túng đi tới gần Bành Viễn Chinh, gượng cười, nói:

- Chủ tịch huyện Bành, chúc mừng!

Bành Viễn Chinh hơi nhướng mày lên:

- A? Mạnh tổng có thể tới, thật là vinh hạnh! Lão Hoắc, nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi cho Mạnh tổng nhé!

Mạnh Kiến Tây còn muốn nói vài lời, nhân tiện phân trần về chuyện trước kia, nhưng Bành Viễn Chinh đã bỏ y đó, quay đi tiếp khách khác.

Mạnh Kiến Tây bất đắc dĩ, đành phải theo sau Hoắc Quang Minh vào trong. Y biết, chuyện giằng co với nông dân thôn Tam Trì đến đây là chấm dứt. Trên thực tế, y đã bảo Cảnh Đại Niên, ngày mai tới huyện Lân, chủ động tăng mức bồi thường đất.



Cung Hàn Lâm dẫn các lãnh đạo trong huyện chậm rãi đi tới, thấy Mạnh Cường đích thân đón ở cửa, Cung Hàn Lâm hơi giật mình. Ông ta lấy lại bình tĩnh, mỉm cười bước tới bắt tay Mạnh Cường.

Cung Hàn Lâm cùng lãnh đạo trong huyện đi vào đại sảnh, thấy khách đã ngồi đầy hơn phân nửa.

Hoắc Quang Minh kính cẩn cười nói:

- Chủ tịch huyện Cung, mời lãnh đạo trong huyện ngồi bên này, bàn số 3 và bàn số 4.

Cung Hàn Lâm vừa đi về phía trước, vừa lạnh nhạt nói:

- Sao, lãnh đạo thành phố cũng tới à?

Lãnh đạo trong huyện được xếp ở bàn số 3 và số 4, nghĩa là còn có hai bàn số 1 và số 2, dành để tiếp đãi lãnh đạo thành phố.

Hoắc Quang Minh đáp:

- Là Chủ tịch huyện Bành dặn bố trí như vậy, cụ thế thế nào tôi cũng không rõ lắm.

Cung Hàn Lâm ừ một tiếng, cùng mọi người ngồi xuống, liếc nhìn hai cái bàn trống kia, thầm nghĩ, tiểu tử này thật tự tin, dành đến hai bàn để đợi lãnh đạo thành phố. Xem ra, có Mạnh Cường ra mặt có khác. Có lẽ mấy Phó chủ tịch thành phố, lãnh đạo hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc thành phố sẽ tới vì nể mặt Mạnh Cường.

Nhưng Cung Hàn Lâm không ngờ, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn cùng tới. Những lãnh đạo khác tới không lạ, nhưng hai vị đứng đầu Đảng chính cùng tới dự, ý nghĩa không phải chuyện đùa.



Đông Phương Nham chậm rãi xuống xe, sau chiếc chuyên xa của ông ta, là xe của Chu Tích Thuấn, Phó bí thư kiêm Bí thư Huyện ủy huyện Lân và một số lãnh đạo khác, bao gồm Tần Phượng, Ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Bí thư Quận ủy Tân An.

Chu Tích Thuấn vốn không định đến, nhà y không ở thành phố Tân An, cuối tuần phải về tỉnh lỵ sum họp với vợ con. Nhưng nghe Đông Phương Nham muốn tới tham dự, y cũng không thể không tới. Mà Đông Phương Nham và Chu Tích Thuấn tới dự, nhưng lãnh đạo khác cũng không thể vắng mặt, bởi vậy, lãnh đạo thành phố tới rất đông đủ.

Thấy Đông Phương Nham và Chu Tích Thuấn xuống xe, Mạnh Cường và Bành Viễn Chinh vội vàng ra đón.

Sau khi chào hỏi, Đông Phương Nham chợt trông thấy Từ Tiểu đứng bên cạnh Phùng Thiến Như. Ông ta sớm có dự liệu sẽ có người của Từ gia tới, nên cũng không bất ngờ. Đông Phương Nham đi tới chào hỏi Phùng Thiến Như mấy câu, sau đó ngoài dự đoán mọi người, mỉm cười đưa tay ra với Từ Tiểu:

- Từ Tiểu, đã lâu không gặp.

Từ Tiểu cười:

- Chào chú Đông Phương, Thiến Như là bạn thân của cháu, cháu phải tới dự náo nhiệt chứ!

Đông Phương Nham cười, lại nói:

- Có rảnh rỗi đến thành phố chơi!

Thấy Đông Phương Nham nói chuyện một cách thân mật với một cô gái trẻ, đám người Hàn Duy hơi ngạc nhiên, thầm đánh giá Từ Tiểu.

- Đồng chí Viễn Chinh, chúc mừng!

Chu Tích Thuấn bắt tay Bành Viễn Chinh, vừa gật đầu cười với Mạnh Cường.

- Cảm tạ Chủ tịch thành phố Chu hạ cố đến dự.

Bành Viễn Chinh nói mấy câu khách khí, rồi nhiệt tình bắt tay các lãnh đạo khác của thành phố. Lãnh đạo thành phố tới nhiều như vậy, hắn cũng hơi bất ngờ, thật ra thì cũng vi phạm mong muốn tổ chức khiêm tốn của hắn.

Chu Tích Thuấn chợt nhìn thấy Đông Phương Nham đang cười cười nói nói với Từ Tiểu, giật mình, ánh mắt hiện lên một tia khiếp sợ, chợt quay lại nhìn Bành Viễn Chinh một cái, như có điều suy nghĩ.

Y và Đông Phương Nham đều là lãnh đạo thành phố, dưới quyền Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình, đương nhiên cũng không xa lạ gì Từ Tiểu, con gái của Từ Xuân Đình.

Chu Tích Thuấn mỉm cười đi tới, bắt tay Phùng Thiến Như, rồi xoay qua Từ Tiểu, nói:

- Tiểu Từ, không ngờ lại gặp cháu ở đây!

Từ Tiểu mỉm cười:

- Chào chú Chu.

Hai vị lãnh đạo chủ chốt thành phố đều bắt chuyện với cô gái bên cạnh Phùng Thiến Như, khiến những người xung quanh mờ hồ đoán ra cô gái này hẳn có lai lịch không nhỏ. Ánh mắt Hàn Duy hơi ngưng trọng, y vốn thấy Đông Phương Nham coi trọng Bành Viễn Chinh mà có suy đoán, hôm nay lại càng xác thực suy đoán của mình.

Mấy nhân viên trong văn phòng Ủy ban nhân dân huyện dẫn Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, Phó bí thư Thành ủy Hàn Duy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam…tất cả hai mươi mấy lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, đi thành hàng tiến vào.

Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố tới! Tất cả các thành viên Ủy viên thường vụ Thành ủy cũng tới!

Cung Hàn Lâm và các lãnh đạo huyện Lân thất kinh, lập tức đứng dậy đón chào, mà những người ở những bàn khác cũng rối rít đứng dậy vỗ tay. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lãnh đạo thành phố lần lượt an vị, lúc này mọi người mới ngồi xuống.

Ở bàn số 14, Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên và Tiền Học Đường nhìn nhau, trong lòng vô cùng ngưng trọng, thậm chí có phần lo lắng. Từ cảnh tượng vừa rồi, có thể nhìn ra, thế của Bành Viễn Chinh lớn như thế nào. Ba người bọn họ chọn đứng về phía Cung Hàn Lâm, đối lập với Bành Viễn Chinh, nhưng như thế này thì Cung Hàn Lâm có thể tranh với Bành Viễn Chinh được sao?

Trước kia ba người tràn đầy lòng tin đối với Cung Hàn Lâm, nhưng bây giờ, trong nháy mắt, cảm thấy chao đảo, bất an như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Ngay cả Cung Hàn Lâm cũng cảm thấy buồn phiền và bối rối. Ông ta ngỡ mình đã đánh giá đúng về Bành Viễn Chinh, nhưng hôm nay, kết quả cho thấy ông vẫn chưa thấy hết được thế lực to lớn của hắn. Qua bữa tiệc này, uy tín cá nhân của Bành Viễn Chinh nhất định sẽ tiếp tục bay cao, cả một tập thể lãnh đạo thành phố coi trọng hắn như vậy, chẳng khác nào một loại "trợ uy" vô hình, càng tăng cường khí thế mạnh mẽ của hắn.

Tiếng nhạc du dương vang lên, Bành Viễn Chinh khoác tay Phùng Thiến Như đi vào. Nam anh tuấn, phóng khoáng, nữ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, phong thái cao quý, hai người như Kim Đồng, Ngọc Nữ, vô cùng xứng đôi vừa lứa!

Mọi ánh mắt đều tập trung vào Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, ca ngợi, hâm mộ, tán thưởng, ghen tị…đủ loại tâm trạng khác nhau.

Hai người đi tới giữa đại sảnh, Hoắc Quang Minh vội vàng đưa tới một micro. Bành Viễn Chinh cầm micro, mỉm cười, cao giọng nói:

- Hoan nghênh lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố hạ cố tới dự, hoan nghênh tất cả các đồng nghiệp và bằng hữu ở thành phố và huyện có mặt ngày hôm nay. Tôi và vợ tôi đại diện cho cả gia đình, nhiệt liệt hoan nghênh và chân thành cảm tạ tất cả các vị!

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, Bành Viễn Chinh khom người chào, lại nói:

- Mọi người tương đối quen thuộc đối với tôi, tôi xin giới thiệu một chút về vợ tôi, Phùng Thiến Như. Cô ấy cũng tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, hiện nay làm việc ở trụ sở của tập đoàn Hoa Vũ.

Phùng Thiến Như nhận lấy micro từ tay Bành Viễn Chinh, cười nói:

- Tôi và mọi người trong gia đình, vô cùng cảm tạ sự ủng hộ, giúp đỡ của các vị lãnh đạo và các bằng hữu đối với chồng tôi. Tối nay, mời mọi người ăn uống tự nhiên và vui vẻ.

Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như lần lượt đi từng bàn mời rượu. Có những bàn, có thể nhấp môi, nhưng có mấy bàn không uống là không được, chẳng hạn như hai bàn của lãnh đạo thành phố và bàn của những bạn học cũ.

Không chỉ có Bành Viễn Chinh uống, Phùng Thiến Như cũng uống mấy ly vang đỏ, không lâu sau, mặt liền đỏ bừng. Từ Tiểu thấy vậy, vội vàng chạy tới uống thay cho cô không ít rượu.

Từ lúc bắt đầu đến lúc mời rượu, chừng nửa giờ. Khi hai người mời rượu được một nửa số bàn, khách ở một số bàn lại bắt đầu ra về. Dịp như thế này, không ai thật sự có lòng ăn uống, mời rượu vừa xong, là lục tục rời đi.

Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đi tới bàn của ba người Mã Thiên Quân, các viên chức các ngành đang ngồi, liền kính cẩn đứng dậy. Ba người Mã Thiên Quân càng lo sợ, cố gượng cười, hết sức lúng túng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK