Đoàn xe của Phùng gia chạy một cách thong thả.
Đây là do Phùng Bá Đào yêu cầu. Khi đoàn xe sắp tiến vào khu vực tỉnh Giang Bắc thì trời đã chạng vạng. Phùng Bá Lâm đã sắp xếp trước, mọi người ở lại một buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, đoàn xe vẫn chạy với tốc độ như ngày hôm qua.
Đến 1h30 chiều, khi vào đến địa phận thủ đô thì đoàn xe chạy thẳng đến khu nghĩa địa cách mạng.
Tại cổng nghĩa địa, vợ chồng Phùng lão cùng với một số nhân viên công tác, vợ chồng con cái Phùng Bá Hà, vợ chồng con cái Phùng Bá Lâm, toàn bộ đều mặc màu đen, trước ngực đeo hoa tang, nghênh đón tro cốt của Bành Ngọc Cường.
Bởi vì nguyên nhân đặc biệt, Phùng lão khiêm tốn xử lý việc tư của gia đình mình. Bởi vì một khi công khai thì người đến phúng viếng sẽ rất đông, từ đó khiến cho giới truyền thông mãnh liệt chú ý.
Phùng lão luôn luôn khiêm tốn, không muốn để việc tư của mình ảnh hưởng đến toàn bộ mọi người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Cho nên, hôm nay có mặt, ngoại trừ một số nhân viên công tác đặc biệt bên cạnh Phùng lão, thì chỉ có người nhà.
Bành Viễn Chinh ôm bình tro cốt của cha, chậm rãi đi đến. Phùng lão nét mặt uy nghiêm đã bắt đầu rơi lệ, còn Phùng thái thái thì đã sớm khóc không thành tiếng, đang được con gái Phùng Bá Hà và con dâu Trương Lam đỡ bên cạnh.
- Ông nội!
Bành Viễn Chinh lên tiếng.
- Ừ, cháu nội của ông!
Phùng lão gật đầu, rồi lại hướng Phùng Bá Đào nói:
- Lão Đại, vợ của lão Nhị đâu?
Phùng Bá Đào mỉm cười, phía sau, Phùng Thiến Như đang giúp đẩy xe lăn Mạnh Lâm đến. Phùng lão tiến về phía trước một bước, khóe miệng run lên.
- Ba….!
Mạnh Lâm hai mắt sưng đỏ, nhẹ nhàng gọi.
Phùng lão lại gật đầu, cúi người nhìn vào đôi chân bị thương của Mạnh Lâm, đau thương nói:
- Tiểu Mạnh, mấy năm nay cực khổ cho con. Ba hẳn là phải cảm ơn con, vì đã có công nuôi lớn Viễn Chinh cho Phùng gia chúng ta.
- Ba, đây là trách nhiệm mà con phải làm.
Mạnh Lâm rốt cuộc không khống chế được, nước mắt như mưa. Suốt dọc đường đi, Mạnh Lâm vừa thương cảm vừa vui mừng, vì chồng mình cả đời gập gềnh, không có một ngày hạnh phúc. Cũng may khi ông ấy chết rồi nhưng vẫn có thể nhận thức tổ tông, có thể nhắm mắt dưới cửu tuyền.
Tuy rằng chỉ có người của Phùng gia nhưng nghi thức giản lược mà trịnh trọng.
Bành Viễn Chinh đứng trước khối bia mộ mới tinh trong cơn gió lạnh đang gào thét, trong lòng thương cảm không thể dùng lời để hình dung. Nếu cha còn sống thì sẽ còn hạnh phúc đến cỡ nào.
Trên tấm bia mộ, Bành Ngọc Cường được ghép với họ Phùng, phía bên phải còn dành ra một khoảng đất trống. Đây là dựa theo truyền thống của gia tộc, cấp cho Mạnh Lâm một chỗ. Nói cách khác, sau này khi Mạnh Lâm chết đi, sẽ được chôn chung với chồng.
Bởi vậy, cha con Bành Viễn Chinh đã được chính thức nhận tổ tông, trở thành một hệ của Phùng gia ở thủ đô.
Gió bắc thổi phần phật trên đỉnh núi Hoàng Diệp, không khí xuống cực thấp.
Khi sắp đến hoàng hôn, Phùng lão cùng với Bành Viễn Chinh chậm rãi dọc theo đường núi đi xuống.
- Ông nội!
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.
Phùng lão dừng bước, quay đầu lại nhìn cháu nội của mình, thở dài nói:
- Viễn Chinh, từ nhỏ con đã rất độc lập và kiên cường. Ông nội cảm thấy rất cao hứng. Ông nội kỳ thật cũng hy vọng con có thể đi được con đường của mình, dốc sức làm ra một mảng trời cho riêng mình. Trên thực tế, điều này đối với tiền đồ của con rất có lợi.
Phùng lão lời đầy thâm ý, nói đến đây thì tạm dừng một chút, cấp cho Bành Viễn Chinh thời gian để tiếp thu.
Bành Viễn Chinh tạm thời không muốn công khai thân phận, Phùng lão cũng rất ủng hộ. Nếu công khai thân phận, thì quầng sáng là con cháu cách mạng ba đời hiển nhiên là chói mắt, nhưng nó chỉ là hiển hách nhất thời, bất luận kế thừa vinh quang tổ tông sẽ không tồn tại lâu. Phùng lão còn sống thì tốt, nhưng Phùng lão mất đi thì làm sao?
Mặt khác, với thân phận con cháu cách mạng ba đời, đối với con đường làm quan ban đầu của Bành Viễn Chinh khẳng định là trợ lực rất lớn. Nhưng nếu Bành Viễn Chinh còn muốn đi xa hơn, vững chắc hơn thì điều này sẽ có sự ràng buộc vô hình. Ở giữa đề cập đến sự phức tạp, huyền ảo nên Phùng lão chỉ có thể chỉ điểm nhiêu đó.
- Đường núi rất dài, ông nội hy vọng con có thể đi được cao hơn, xa hơn. Ngày sau có thể đứng được ở chỗ cao nhất.
Phùng lão thanh âm già nua nhưng lại rất êm ái:
- Ông nội tuổi đã lớn rồi, Phùng gia sau này còn phải trông cậy vào các cháu. Ông nội đối với cháu hy vọng rất lớn.
- Cháu hiểu rồi, thưa ông nội!
- Kỳ thật, ông nội lúc này đây tính cho cháu trở về. Nhưng nếu cháu có suy nghĩ của chính mình thì ông cũng không ép buộc. Nhưng cháu nhất định phải nhớ kỹ, cháu mặc kệ là ở đâu thì cũng đều là cháu của ông. Cháu đích tôn của Phùng gia, làm người làm việc đều phải quang minh chính đại, không thể làm mất mặt gia tộc.
- Càng không thể dùng danh tiếng của ông nội để làm điều xằng bậy. Chúng ta không phải là gia đình bình thường, nhất định phải quang minh chính đại. Một chút vấn đề cũng không được để xảy ra. Thế hệ ông đã dành lấy giang sơn này không hề dễ dàng. Hy vọng các cháu tuổi trẻ có thể quý trọng cơ hội, vì quốc gia và dân tộc mà làm việc.
Phùng lão thanh âm rất nghiêm túc:
- Cháu cũng vậy, mà Viễn Hoa cũng vậy, bao gồm Thiến Như, Lâm Lâm và Hải Nam, ông đối với các cháu yêu cầu rất nghiêm. Ông không hy vọng con cháu của ông sẽ ở bên ngoài ỷ thế hiếp người, khiến dân chúng phải oán trách.
- Cháu mới tiến vào quan trường, đạo lý lớn ông không dám nói. Chỉ nói với cháu ba câu thôi, cháu nhất định phải nhớ kỹ trong lòng. Thứ nhất, không được tham lam, làm ô nhục nề nếp của Phùng gia. Thứ hai, không được kết bè kết phái, lấy việc công làm việc tư. Thứ ba, hãy làm việc thật sự, không cần học theo thói quan trường lộn xộn gì đó.
- Vâng, thưa ông nội, cháu nhớ kỹ rồi.
Bành Viễn Chinh gật đầu.
Phùng lão thở phào một cái:
- Được rồi, chúng ta về nhà thôi. Mẹ con cứ ở lại thủ đô, chờ qua tết âm lịch rồi nói sau. Cháu ở lại Tân An một mình, cũng nên biết chăm sóc bản thân mình.
Cách đó không xa, con trai Phùng Bá Lâm Phùng Viễn Hoa trơ mắt nhìn ông nội và Bành Viễn Chinh bước đi nói chuyện cùng nhau, thần thái thân mật. Phùng lão đối với đứa cháu Bành Viễn Chinh này rất coi trọng, ai cũng có thể nhìn ra. Phùng Viễn Hoa chỉ biết ghen tỵ ở trong lòng, chứ không dám biểu lộ ra ngoài.
Phùng Viễn Hoa cảm thấy rất nghẹn khuất. Y là cháu ruột của Phùng gia. Bành Viễn Chinh là con của chú hai, nhưng y là đứa cháu ông nội nhìn thấy lớn lên từ nhỏ, lại không bằng một đứa cháu vừa mới nhận lại.
Phùng Bá Lâm chú ý đến cảm xúc thay đổi của con trai. Ông ho khan hai tiếng, đi qua vỗ vai Phùng Viễn Hoa. Trải qua sự việc ở Tân An, ông ta đối với Bành Viễn Chinh không còn bài xích nữa. Ngược lại, ông cảm thấy Bành Viễn Chinh từ nhỏ đến lớn đã phải chịu khổ cực, hai mẹ con nương tựa sống vào nhau không dễ dàng gì. Phùng gia đối với Bành Viễn Chinh bồi thường lại một chút cũng là theo lý phải làm.
Phùng Viễn Hoa ngẩng đầu nhìn cha mình. Phùng Bá Lâm lại hạ giọng:
- Tiểu tử, ba cảnh cáo con, Viễn Chinh là anh của con, nhớ kỹ, Viễn Chinh vĩnh viễn là anh của con.
Thái độ của cha khiến cho Phùng Viễn Hoa khiếp sợ. Y căm giận quay đầu đi nơi khác, dùng sức đá văng một cục đá.
Phùng Bá Lâm im lặng. Tuy nhiên, ông cũng không để trong lòng. Phùng Viễn Hoa là đứa chưa tốt nghiệp đại học, trong lòng có chút cảm xúc cũng không có gì lạ. Vấn đề mấu chốt ở chỗ là vợ của ông Trương Lam. Phùng Bá Lâm đột nhiên cảm thấy mình nên nói chuyện với Trương Lam một lần.