Chuyện gặp Mã Đào và Chu Thiến Thiến, đối với Bành Viễn Chinh chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng kể. Hắn về nhà, lấy túi xách của mình, rồi đi bộ đến Ủy ban nhân dân huyện làm việc.
Mới vừa vào cửa, Vương Hạo liền theo vào, cười nói:
- Lãnh đạo, hai ngày này ngài không có ở đây, tập đoàn Hoa Thương Singapore hồi âm, nói ngày mai họ sẽ đến khảo sát. Lãnh đạo xem, trong huyện có cần chuẩn bị?
- Khỏi, không cần chuẩn bị gì cả, tôi mời họ với tư cách cá nhân, tôi đích thân ra mặt tiếp đãi là được, không cần kinh động những lãnh đạo khác trong huyện.
Bành Viễn Chinh đã biết trước là ngày mai Phó Khúc Dĩnh dẫn người tới, lúc này, có lẽ cô đã bay tới tỉnh lỵ.
- Không cần trong huyện phái xe đón sao?
Vương Hạo kinh ngạc hỏi.
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Không cần, tôi cũng sắp xếp xong rồi, chuyện này anh không cần để ý. Có điều, hai ngày này tôi tiếp đãi doanh nhân Singapore, không tham gia những hoạt động khác, khi lên lịch hoạt động, anh chú ý một chút.
Vương Hạo than thầm, thầm nghĩ, đoàn doanh nhân lớn như vậy với huyện, chẳng lẽ Chủ tịch huyện Bành muốn tiếp đãi bằng danh nghĩa cá nhân, không để cho những lãnh đạo khác trong huyện tham dự? Nhưng y sực nhớ hôm nọ Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm tranh cãi gay gắt thậm chí đập bàn vì chuyện này, liền kính cẩn đáp ứng, không dám nói gì nữa.
Nhưng Bành Viễn Chinh nói là lấy danh nghĩa cá nhân ra mặt tiếp đãi, thật ra thì vẫn cần các ngành liên quan trong huyện phối hợp. Chẳng hạn như Hoắc Quang Minh và Mã Thiên Quân, nhất định phải tham gia. Chỉ là Bành Viễn Chinh muốn lặng lẽ triển khai hoạt động tiền kỳ trước, sau đó nhờ Hàn Duy ra mặt, ngăn ngừa Cung Hàn Lâm nói này nói nọ.
Hắn cảm thấy không cần thiết phải tranh luận vớ vẩn với Cung Hàn Lâm về một dự án mới chỉ ở vào giai đoạn sơ khởi, lãng phí thời gian và sức lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mã Thiên Quân đang định về nhà gặp con và dâu tương lai, đột nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Quang Minh, nói Chủ tịch huyện Bành muốn gặp ông ta. Mã Thiên Quân vội vã chạy tới Ủy ban nhân dân huyện, vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, kính cẩn cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, ngài tìm tôi?
- Ừ, tôi đã nói với anh chuyện này mà. Ngày mai Tổng giám đốc Phó của tập đoàn Hoa Thương Singapore dẫn người tới huyện khảo sát dự án. Bởi vì tôi lấy danh nghĩa cá nhân mời họ tới, cho nên trong huyện không cần công khai tiếp đãi. Tôi mượn hai chiếc xe của người bạn, sáng sớm ngày mai, anh và Hoắc Quang Minh đưa xe tới tỉnh lỵ đón họ.
Tranh thủ buổi trưa chạy về thành phố ăn cơm, cơm đặt ở nhà hàng lớn Tân An. Phó tổng và đoàn của họ ở tại khách sạn Hoa Long ở tỉnh lỵ. Đây là số điện thoại của cô ấy, hai người đến nơi thì liên lạc với họ, tôi đã nói trước với họ rồi!
- Dạ, tôi hiểu, xin Chủ tịch huyện Bành yên tâm, tôi nhất định tiếp đãi bọn họ chu đáo.
Mã Thiên Quân kính cẩn gật đầu.
Bành Viễn Chinh nhìn ông ta một cái, chợt mỉm cười:
- Lão Mã, con của anh dẫn bạn gái về, anh mau về ăn cơm với con dâu tương lai đi! Tôi không chiếm mất thời gian của anh nữa.
Mã Thiên Quân ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Chủ tịch huyện Bành, làm sao ngài…
- Sáng nay, tôi từ thành phố về huyện, ngồi cùng chuyến xe với con trai anh, con trai anh còn trả tiền xe thay tôi. Lát nữa, nhắn giúp là tôi cám ơn hắn. Chàng trai không tệ, cô bé cũng rất được, khi nào đám cưới, nhất định phải mời tôi uống rượu mừng!
Bành Viễn Chinh cười, phất phất tay.
Mã Thiên Quân rất bất ngờ, nhưng thấy thái độ ôn hòa và thân thiết của Bành Viễn Chinh, cũng yên lòng và vui vẻ, luôn mồm đồng ý.
…
Sáng sớm hôm sau, Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại Mã Thiên Quân và Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hoắc Quang Minh đi tỉnh lỵ. Sau khi đón bốn người Phó Khúc Dĩnh ở tỉnh lỵ, xe lập tức quay lại chạy về huyện. Đến hơn 11 giờ trưa, xe tới thành phố Tân An, chạy thẳng vào khách sạn lớn Tân An.
Trước đó, Bành Viễn Chinh đã dẫn theo Điền Minh chạy tới khách sạn. Hôm nay chủ trì bữa tiệc là Hoàng Đại Long, do Bành Viễn Chinh đãi khách với tư cách cá nhân, không phải do Ủy ban nhân dân huyện đứng ra.
Mặc dù Bành Viễn Chinh tiến hành một cách lặng lẽ, Cung Hàn Lâm vẫn lập tức biết tin. Cung Hàn Lâm thấy Bành Viễn Chinh khư khư cố chấp, bất kể ông ta mạnh mẽ phản đối, tự tiện mời doanh nghiệp Singapore tới, khác nào tát vào mặt ông ta, giận tím mặt, lập tức gọi điện thoại bảo Vương Hạo tới.
Vương Hạo im lặng đứng trong phòng làm việc của Cung Hàn Lâm, mặc cho Cung Hàn Lâm trút giận, không nói được lời nào. Mà trên thực tế, y cũng không thể nói gì, bởi vì dù có nói gì, cũng bị Cung Hàn Lâm quật lại ngay.
- Mời với danh nghĩa cá nhân? Nói cứ hay như hát! Hắn là Phó chủ tịch thường trực huyện, cá nhân hắn mời với trong huyện mời, có gì khác nhau? Người của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và Ủy ban kinh tế và thương mại cũng tham dự vào, đó là cá nhân hắn mời bằng hữu sao?
Cung Hàn Lâm đột nhiên đập bàn, quát to:
- Vương Hạo, lập tức gọi điện thoại cho Môi trường và Hoắc Quang Minh, Bành Viễn Chinh lấy tư cách cá nhân mời bằng hữu, tôi không xen vào, nhưng hai người kia là cán bộ ngành trực thuộc huyện, không có sự đồng ý của huyện, không được tham dự! Bảo họ lập tức trở về!
Vương Hạo nhướng mày, khóe miệng hơi co lại một chút.
Thật sự y nghĩ không ra, Cung Hàn Lâm vốn là một lãnh đạo ôn hòa khiêm tốn, làm sao lại biến thành bộ dạng như thế này, bụng dạ hẹp hòi, lời lẽ càng ngày càng cực đoan. Vì tranh quyền với Chủ tịch huyện Bành, mà đi phản đối một dự án lớn rõ ràng rất có lợi đối với huyện như vậy, không phải là vô nghĩa sao?
Hơn nữa, chuyện này Chủ tịch huyện Bành đã bắt đầu triển khai, làm một Chủ tịch huyện, dù là phản đối, cũng không thể công khai la lối om sòm như một mụ đàn bà đanh đá và lao ra cản trở như vậy được. Mấu chốt của vấn đề là, chuyện đã đi tới giai đoạn này, ông ta thọc gậy bánh xe kiểu đó, có tác dụng sao? Ngoại trừ tiếp tục làm cho mâu thuẫn thêm gay gắt, thì được cái gì?
"Người này quá mất phong độ…" Vương Hạo thầm than. Nhưng dù sao Cung Hàn Lâm cũng là Chủ tịch huyện, Vương Hạo cũng không dám tỏ ra ngang bướng trước mặt ông ta, đành đáp ứng, đi gọi điện thoại.
…
Bành Viễn Chinh và Hoàng Đại Long đứng trước cửa nhà hàng khách sạn lớn Tân An nghênh đón, Phó Khúc Dĩnh dẫn theo ba cấp dưới xuống xe, cười cười đi lên bậc thang khách sạn, chủ động giơ tay về phía Bành Viễn Chinh:
- Tôi nên gọi là Bành thiếu gia hay Chủ tịch huyện Bành đây?
- Phó tổng khách khí, gọi là Viễn Chinh được rồi. Chúng ta cũng là bằng hữu, hôm nay tôi lấy danh nghĩa bằng hữu, thết đãi Phó tổng.
Bành Viễn Chinh cười, bắt tay Phó Khúc Dĩnh.
Phó Khúc Dĩnh cười, trông như đóa hoa nở rộ:
- Nếu là bằng hữu, cậu cũng đừng gọi tôi là Phó tổng, gọi là Khúc Dĩnh được rồi.
- Vâng. Khúc Dĩnh, vị này là bạn tôi, Hoàng Đại Long, Tổng giám đốc tập đoàn Tin Kiệt, xí nghiệp Tin Kiệt cũng là công ty đã đưa ra thị trường.
Bành Viễn Chinh giới thiệu Hoàng Đại Long với Phó Khúc Dĩnh.
- Chào Hoàng tổng.
Phó Khúc Dĩnh xinh đẹp động lòng người, khí độ ung dung, Hoàng Đại Long hơi bị "choáng". Y cười hì hì, bắt tay Phó Khúc Dĩnh. Tuy nhiên, mặc dù rất lễ phép đối với y, nhưng Phó Khúc Dĩnh vẫn giữ một khoảng cách rõ ràng và có vẻ lạnh lùng.
Đoàn người cười cười nói nói đi vào nhà hàng, chuẩn bị vào thang máy. Vẻ mặt lúng túng, Mã Thiên Quân và Hoắc Quang Minh đi tới, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Bành Viễn Chinh liếc nhìn Hoàng Đại Long một cái, ý bảo y dẫn Phó Khúc Dĩnh lên lầu trước.
- Hai người có việc à?
Bành Viễn Chinh hỏi.
- Chủ tịch huyện Bành…Chuyện này…
Mã Thiên Quân ngập ngừng một hồi, không có cách nào nói rõ.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, nhìn Hoắc Quang Minh, Hoắc Quang Minh cắn răng, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, mới vừa rồi, Chánh văn phòng Vương gọi điện thoại tới, nói Chủ tịch huyện Cung hết sức tức giận, bảo rằng, nếu lãnh đạo muốn mời bằng hữu, không cho phép cán bộ ngành trong huyện tham dự, ra lệnh cho tôi và Chủ nhiệm Mã lập tức trở về!
Bành Viễn Chinh nghe vậy, mặt lập tức sa sầm, trong mắt hiện lên một tia lửa giận.
Hắn không ngờ Cung Hàn Lâm lại quá thấp kém như vậy. Đây là muốn làm mất mặt sao? Được, nếu đã bất chấp thể diện, như vậy thì cho mất mặt luôn!
Khóe miệng Bành Viễn Chinh thoáng hiện một tia cười lạnh, hắn phất tay một cái:
- Hai người lên trước tiếp khách đi, tôi lập tức lên sau.
Mã Thiên Quân và Hoắc Quang Minh không dám nói gì nữa, vội vàng lên lầu.
Bành Viễn Chinh rảo bước tới đại sảnh, dùng điện thoại của khách sạn gọi cho Hàn Duy. Hàn Duy đang định đi ăn cơm, nhận được điện thoại của Bành Viễn Chinh, cảm thấy rất bất ngờ.
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu nói doanh nhân Singapore tới à? Sao cậu không báo trước với huyện? Doanh nhân lớn như vậy, lại là ở nước ngoài, huyện phải ra mặt tiếp đãi chứ!
Hàn Duy trầm giọng nói.
- Bí thư Hàn, bởi vì dự án hợp tác còn chưa được xác định, tạm thời tôi lấy tư cách cá nhân mời họ tới huyện khảo sát. Bí thư Hàn, lãnh đạo có thời gian không? Nếu có, tôi phái xe tới đón lãnh đạo tới đây, cùng tiếp khách ăn cơm.
Bành Viễn Chinh cười.
- Đồng chí Viễn Chinh, xác suất hợp tác thành công là bao nhiêu?
Hàn Duy trầm ngâm.
Bành Viễn Chinh biết, nếu hợp tác không có khả năng thành công, Hàn Duy sẽ không ra mặt, nhưng nếu hợp tác có thể thành công, cho dù là trường hợp không chính thức, Hàn Duy cũng sẽ đồng ý tham gia.
- Bí thư Hàn, tôi không dám bảo đảm trăm phần trăm. Nhưng như tôi vừa nói chuyện với khách, họ có ý định đầu tư rất mạnh. Ý của họ là mượn dự án này, thâm nhập mạnh mẽ thị trường tỉnh Giang Bắc, không chừng trong tương lai còn muốn hợp tác với thành phố.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Cho nên, xin lãnh đạo thành phố ra mặt giúp tôi chủ trì việc này.
Hàn Duy cười hả hả:
- Tốt, rất tốt. đồng chí Viễn Chinh, tôi sẽ đến tham gia náo nhiệt. Nhưng tôi nói trước, nếu cậu mời với tư cách cá nhân, tôi cũng đến dự với tư cách cá nhân!
…
Vương Hạo vội vã gõ cửa đi vào phòng làm việc của Cung Hàn Lâm, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Cung, vừa rồi Chủ tịch huyện Bành gọi điện thoại về nói, Bí thư Hàn và mấy đồng chí trong huyện đang mở tiệc chiêu đãi doanh nhân Singapore, hỏi lãnh đạo nếu có thời gian, mời qua tham gia.
Cung Hàn Lâm biến sắc, hơi tái đi. Giờ phút này, ông ta lập tức tỉnh lại, ông ta muốn thắt thòng lọng vào cổ Bành Viễn Chinh, lại bị hắn từng bước từng bước bố trí, dẫn ông ta vào vào bẫy!
Cung Hàn Lâm nắm chặt tay thành quả đấm, trán rịn ra mồ hôi.