Mục lục
Cao Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chỉ căn cứ vào bàn chân này, vị thầy lang coi như có chút kiến thức này, đã có thể phán đoán hai người Bành Viễn Chinh không phải người bình thường, mà hẳn là có lai lịch.

Y ngồi xổm xuống, xem xét kỹ bàn chân đau của Phó Khúc Dĩnh, rốt cuộc không dám đường đột chạm vào chân người đẹp, nói:

- Bị trật mắt cá, ngoài bôi chút dầu cây rum (1) rồi xoa bóp, cũng không còn cách nào tốt hơn, trở về từ từ tĩnh dưỡng là được,

Thầy lang có phần hơi nấn ná, đứng lên đi tới rương thuốc tìm kiếm hồi lâu, tìm được một lọ dầu cây rum, đưa cho Bành Viễn Chinh, cười cười:

- Bảy tệ!

Bành Viễn Chinh nhận lấy, móc tiền trả cho thầy lang, hỏi:

- Thầy lang, không cần dán thuốc cao thuốc dán gì đó sao?

Thầy lang lắc đầu:

- Không cần, chỉ là một vết thương nhẹ, nếu là người trong thôn chúng tôi, cũng không cần thoa, chỉ cần giậm chân một cái, đi hai bước là được. Nhưng vị tiểu thư này chắc chắn chịu không nổi, cậu xoa bóp giúp cô ấy một chút. Xoa bóp cho cô ấy đi!

Thầy lang lại giục. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Bành Viễn Chinh nhíu mày, Phó Khúc Dĩnh đỏ mặt, nhưng không phản đối.

Bành Viễn Chinh mở lọ dầu ra, đổ một chút lên lòng bàn tay, do dự một lát, rồi dùng tay kia nắm lấy chân Phó Khúc Dĩnh, da chân trơn bóng mềm mại mà lạnh như băng, ngón chân hơi run rẩy.

Bành Viễn Chinh không nhìn Phó Khúc Dĩnh, cẩn thận thoa đều dầu cây rum lên mắt cá chân cô, rồi hơi dùng sức xoa nắn.

Cơn đau nhói lên, Phó Khúc Dĩnh không nhịn được rên lên một tiếng nhỏ.

Bành Viễn Chinh ngẩng lên nhìn cô:

- Đau lắm hả? Tôi sẽ xoa nhẹ hơn một chút!

Phó Khúc Dĩnh cười khổ nói:

- Không sao, cậu cứ tiếp tục, tôi có thể chịu được.

Thầy lang đứng bên cạnh xen vào:

- Phải xoa mạnh một chút, cho tan máu bầm, nếu không tối nay sẽ bị đau nhiều hơn.

Bành Viễn Chinh à một tiếng, theo phản xạ tự nhiên xoa bóp mạnh hơn. Cứ xoa như vậy một lúc, cảm giác đau nhói ở chân Phó Khúc Dĩnh đã biến mất, thay vào đó là cảm giác tê tê một cách khác thường.

Tuyết ngoài trời dần dần ngừng rơi. Trong thôn vắng vẻ và tĩnh lặng, thỉnh thoảng vọng tới một hai tiếng chó sủa. Trước đó, Phó Khúc Dĩnh không thể nào tưởng tượng ra được tình cảnh thế này, ở trong một trạm xá nông thôn, Bành Viễn Chinh nắm chân mình xoa bóp, khiến cô suốt đời khó quên.

Phó Khúc Dĩnh đang suy nghĩ miên man, chợt Bành Viễn Chinh buông chân cô ra, chỉ chỉ vớ của cô, cười hỏi:

- Cần tôi mang giúp không?

Phó Khúc Dĩnh ngẩn ra, chợt đỏ mặt, cười:

- Không cần, tôi tự mang được rồi.

Phó Khúc Dĩnh mang vớ xong, hai người rời khỏi trạm xá. Được Bành Viễn Chinh dìu đi hai bước, Phó Khúc Dĩnh cảm thấy đau không chịu nổi, bất đắc dĩ, Bành Viễn Chinh đành phải cõng cô lên, từ từ đi về phía một thôn khác.

Phó Khúc Dĩnh nằm trên lưng Bành Viễn Chinh, ngoái đầu nhìn lại trạm xá kia, ánh mắt hơi thẫn thờ. Vì tuyết đã ngừng rơi, bọn trẻ con trong thôn chạy ra chơi đùa ném tuyết không ngừng, làm thôn trang yên tĩnh rộn rã hẳn lên.

Mười mấy đứa trẻ vừa rượt đuổi nhau ném tuyết, vừa tò mò nhìn Bành Viễn Chinh và Phó Khúc Dĩnh. Chợt một cậu bé khoảng bảy tám tuổi chạy tới hỏi:

- Chú, cô, hai người từ đâu tới?

Bành Viễn Chinh mỉm cười với nó nhưng không đáp, vẫn tiếp tục đi tới.

Trên lưng hắn, Phó Khúc Dĩnh ngượng ngùng sờ miệng túi, lấy ra mấy thanh sô cô la, ném cho cậu bé.

Nhưng cô ném không chính xác, sô cô la rơi trên tuyết. Mấy thanh sô la bọc giấy nâu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng, mấy đứa bé kia chạy tới giành mất, thậm chí còn cãi nhau.

Bành Viễn Chinh quay lại nhìn lướt qua, không dừng chân, lúc đó rốt cuộc hai người đã tới đường cái, tiếp tục đi mấy trăm mét, là tới khách sạn.

Vào đại sảnh, Viễn Chinh đặt Phó Khúc Dĩnh xuống, vung vẩy đôi tay hơi tê dại. Mặc dù vóc người Phó Khúc Dĩnh thon thả, nhưng khá cao, ít nhất cũng phải hơn năm mươi ký, cõng cô đi một hơi một hai cây số, đối với Bành Viễn Chinh cũng là một thử thách không nhỏ.

Mặt Phó Khúc Dĩnh đỏ bừng, lấy một cái khăn gấm trong túi xách ra đưa cho Bành Viễn Chinh, dịu dàng nói:

- Vất vả cho cậu quá, lau mồ hôi đi!

Bành Viễn Chinh lắc đầu:

- Không cần đâu!

Đột nhiên Phó Khúc Dĩnh ráng sức ném khăn tới, giận dỗi nói:

- Không cần thì vứt đi!

Bởi vì Phó Khúc Dĩnh bị trật mắt cá, cho nên kế hoạch ăn dê nướng buổi tối không thể thực hiện. Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh bảo Mã Thiên Quân điều xe đến đón đoàn người Phó Khúc Dĩnh rời núi Phượng Hoàng, đồng thời gọi bác sĩ bệnh viện huyện tới khám chân cho Phó Khúc Dĩnh.

Ở lại huyện thêm một ngày, buổi sáng ngày thứ ba, đoàn người Phó Khúc Dĩnh đón xe rời Tân An, từ tỉnh lỵ đáp máy bay tới Thủ đô, sau đó từ Thủ đô bay về Singapore.

Tiếp đãi Phó Khúc Dĩnh xong, thấy công việc gần đây ở huyện cũng không có gì quan trọng, Bành Viễn Chinh quyết định xin phép về Thủ đô, ở với Phùng Thiến Như vài hôm, trước khi cô cùng Mạnh Lâm và Tống Dư Trân đi Mỹ.

Buổi sáng, Bành Viễn Chinh xử lý xong vài việc, ký vài giấy tờ, rồi gọi điện thoại cho Hàn Duy, định xin phép nghỉ. Điện thoại vừa thông, hắn còn chưa kịp xin phép, Hàn Duy đã vội vàng hỏi:

- Viễn Chinh, bên phía Singapore có tin gì chưa? Dự án này, rốt cuộc cậu nắm chắc được mấy phần?

Hàn Duy vội vã như vậy khiến Bành Viễn Chinh hơi bất ngờ. Nhưng đó là do Hàn Duy đã đưa dự án này vào kế hoạch thu hút đầu tư của năm 94 và báo cáo với Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, cố ý để dự án này được liệt vào một trong số các công trình trọng điểm của thành phố năm 94.

Bành Viễn Chinh cười cười nói:

- Bí thư Hàn, từ tình hình này mà xét, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Nhưng họ còn cần triệu tập Hội đồng quản trị để thảo luận và nghiên cứu. Dù sao, đối với tập đoàn Hoa Thương, đây cũng là một khoản đầu tư lớn.

Trước khi đi, Phó tổng có nói, cô ấy sẽ hết sức cố gắng thúc đẩy dự án này, tranh thủ sớm cho chúng ta biết tin. Nhưng mà…

Bành Viễn Chinh hơi ngập ngừng, hắn vốn định chờ đến khi mình từ Thủ đô quay lại, sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với Hàn Duy về việc tập đoàn Hoa Thương muốn đầu tư vốn trăm phần trăm, nhưng thấy giờ đây Hàn Duy theo hỏi, hắn liền quyết định nói luôn, xem thái độ Hàn Duy như thế nào.

- Bí thư Hàn, phía Hoa Thương muốn đầu tư vốn trăm phần trăm. Lãnh đạo xem như vậy có được…

Bành Viễn Chinh còn chưa nói dứt lời, Hàn Duy đã cắt ngang:

- Dự án trăm phần trăm vốn nước ngoài là đúng lúc! Mỗi năm, trong tỉnh có nhiều dự án trăm phần trăm vốn đầu tư nước ngoài! Tập đoàn Hoa Thương chịu đầu tư toàn bộ là tốt nhất, không cần chúng ta bỏ vốn, vẫn tạo được hiệu quả như nhau, đó là chuyện tốt! Trong tình hình cải cách và mở cửa, không hề trái với chính sách kinh tế, tôi thấy là được!

Đồng chí Viễn Chinh, chuyện này không nên để biến thành trở ngại cho sự hợp tác của chúng ta! Tôi đại diện cho thành phố thành phố tỏ thái độ, cậu lập tức liên lạc với họ, nói chúng ta đồng ý, giải trừ băn khoăn cho họ!

Bành Viễn Chinh không ngờ Hàn Duy đáp ứng mau lẹ như vậy, hắn chần chờ một lúc, lại hỏi:

- Bí thư Hàn, dự án đó sẽ được xác định là dự án trăm phần trăm vốn nước ngoài?

- Ừ, Viễn Chinh này, tôi thấy nếu không có vấn đề gì lớn, bên này chúng ta có thể làm trước các công tác chuẩn bị, đừng để đến lúc người ta tới đầu tư, chúng ta lại chậm chạp theo không kịp, khiến họ chê cười!

Hàn Duy dặn dò.

Bành Viễn Chinh cười:

- Bí thư Hàn, chuyện này tôi đã bố trí người lo việc chuẩn bị. Bí thư Hàn, thật ra thì tôi gọi điện thoại là muốn xin phép lãnh đạo nghỉ vài ngày.

Hàn Duy ngẩn ra:

- Chuyện riêng à?

- Dạ đúng. Bí thư Hàn, vợ tôi không được khỏe, tôi muốn về thăm cô ấy vài ngày, ngoài ra trong nhà cũng có chút việc cần giải quyết.

Dĩ nhiên Bành Viễn Chinh không thể nói thật.

Hàn Duy trầm ngâm một lát:

- Viễn Chinh hiện giờ công tác rất nhiều, nhất là phải tranh thủ đẩy mạnh dự án hợp tác với tập đoàn Hoa Thương, như vậy thì, tôi chỉ có thể cho cậu bốn ngày, trong mấy ngày đó, cậu không nên gián đoạn liên lạc với tập đoàn Hoa Thương, có tin gì lập tức báo cáo cho tôi.

Theo ý của tôi, tranh thủ trước Tết ký một hiệp định khung đầu tư với đối tác. Như vậy, tôi cũng dễ trình báo dự án trọng điểm với thành phố, tranh thủ chính sách ủng hộ của tỉnh.

Hàn Duy trầm giọng, nhấn mạnh mấy yêu cầu.

Nghe Hàn Duy nói như vậy, Bành Viễn Chinh hơi nhíu mày. Bây giờ đã là trung tuần tháng 12, ngày 10 tháng 2 là mồng một Tết, chỉ cách nhau hơn một tháng. Trong vòng hơn một tháng phải xác định xong dự án đầu tư, còn phải ký kết hiệp định khung, có vẻ hơi khó.

Nhưng Hàn Duy đã nói như vậy, hắn đành phải đồng ý.

Nói chuyện với Hàn Duy xong, Bành Viễn Chinh do dự một lát, thông qua tổng đài, bấm số điện thoại của Phó Khúc Dĩnh. Chuông điện thoại reo thật lâu, bên kia vẫn không có người tiếp.

Bành Viễn Chinh vừa cúp điện thoại, chuông điện thoại lại vang lên, là Phó Khúc Dĩnh gọi lại.

- Sao, Chủ tịch huyện Bành, gọi tôi có việc à? Vừa rồi tôi không mang theo điện thoại…

Đầu bên kía truyền tới giọng nói trong trẻo nhưng hơi mệt mỏi của Phó Khúc Dĩnh.

- Khúc Dĩnh, tôi đã báo cáo với lãnh đạo thành phố, lãnh đạo trên nguyên tắc đồng ý các vị đầu tư trăm phần trăm vốn vào dự án. Đó là điều thứ nhất. Thứ hai, tôi muốn hỏi một câu, nếu ý định đầu tư của các vị đã được xác định, phía chúng tôi chuẩn bị ký một hiệp định khung đầu tư trước Tết, có được không?

Phó Khúc Dĩnh cười hì hì một cách giảo hoạt:

- Cái gì gọi là "đồng ý trên nguyên tắc"? Cách nói của mấy người làm người ta nghe mà không hiểu gi cả, đây rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý?

Bành Viễn Chinh cười xấu hổ:

- Xác định, đồng ý! Khúc Dĩnh, cô đừng bắt bẻ tôi từng ly từng tí chứ! Rốt cuộc bên phía cô như thế nào rồi?

Phó Khúc Dĩnh cười khanh khách:

- Cậu yên tâm đi, Hội đồng quản trị đã thông qua, nhưng chúng tôi cần chuẩn bị làm luận chứng cho dự án đã. Đồng thời, chân của bổn tiểu thư đây còn chưa hoàn toàn bình phục, cho nên các vị phải đợi thêm mấy ngày nữa, mới có kết quả cuối cùng!

(1) Nguyên văn là "hồng hoa du", tức dầu cây rum. Cây hoa rum (tên khoa học Carthamus tinctorius L.) là cây thân thảo, 30 cm đến 150 cm, với hoa hình cầu có màu vàng, cam, hoặc đỏ. Mỗi nhánh thường sẽ có 1-5 hoa có chứa bình quân 15 đến 20 hạt. Dầu cây rum được chiết xuất từ hạt. Dầu cây rum được các nhà sản xuất mỹ phẩm cần độ dầu giữ ẩm chọn lựa đầu tiên. Nó cũng được trộn với các loại dầu khác để dùng trong xoa bóp, bởi vì nó rất dễ hấp thụ và không để lại dấu vết trên các tấm ga sau khi giặc. Dầu cây rum có màu vàng nhạt, không mùi. Cây hoa rum được sử dụng để trị liệu các vết sưng đau, phong thấp, thấp khớp, vết thâm tím, bong gân, vết bỏng, côn trùng cắn… bằng cách xoa bóp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK